Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 376: Anh ta làm tôi liệt nửa người (2)

Chương 376: Anh ta làm tôi liệt nửa người (2)
Vu Cửu gầm lên: “Rốt cuộc anh là ai? Lại khiến tôi bị thương như vậy.”
Anh ta vô cùng không cam lòng.
Lâm Phàm nói: “Tôi không có đánh anh, mà tôi cũng không thích đánh người khác, đây là việc không thân thiện chút nào.”
Đúng là anh ta không hề động đậy gì mà.
Sao có thể vu oan cho người khác một cách tuỳ tiện chứ.
Nghe xong những lời này.
Vu Cửu muốn nôn ra máu. Tôi đã trở thành như vậy rồi, anh còn nói là không ra tay, thật sự xem tôi là người mù sao?
Độc Nhãn Nam có linh cảm chuyện này có gì đó không đúng, dặn dò bọn họ tiếp tục trấn áp tà vật, còn ông ta đi về phía bộ phận. Vào lúc ông ta chuẩn bị đi vào bộ phận, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía sân thượng.
Có một bóng dáng đang đứng ở đó.
Độc Nhãn Nam nhảy một cái lên sân thượng.
“Anh là người của hội Ám Ảnh?”
“Những tà vật này đều là do các người tạo nên?”
Đối diện với những câu hỏi của Độc Nhãn Nam, Hà Mộc không hề nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn Độc Nhãn Nam. Sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người có hơi lớn, anh ta làm vậy là rất mạo hiểm.
Sao còn chưa đi ra.
Nếu còn không ra, anh ta sẽ không thể rời đi được nữa.
Mà anh ta không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như vậy.
“Kéo dài thời gian là bản lĩnh của anh đấy à.” Độc Nhãn Nam tức giận nói, sau đó đánh một chưởng về phía Hà Mộc. Ông ta là cường giả của Phật gia Cao viện, đương nhiên sức mạnh rất khủng khiếp.
Hà Mộc không hề dám tiếp chiêu mà không ngừng lùi về sau.
Hà Mộc lật tay một cái.
Vô số lá bùa chú màu vàng bay ra, trong phút chốc tạo thành pháp trận thất tinh nhốt Độc Nhãn Nam ở bên trong.
“Thủ đoạn Mao Sơn, thật thú vị.” Độc Nhãn Nam nói.
Bùa chú vàng có thứ hạng cao nhất.
Thường thì một lá bùa chú màu tím cũng đã gần bằng cấp bốn rồi, càng không cần nói đến bùa chú màu vàng cấp cao nhất.
Nhưng bây giờ Hà Mộc đang đối phó với cường giả mạnh thứ hai thành phố Duyên Hải, chỉ với vài lá bùa chú màu vàng này, anh ta vẫn chưa có khả năng này.
Trong phút chốc, trận thất tinh sụp đổ.
Sắc mặt Hà Mộc vẫn như thường, anh ta biết pháp trận này chắc chắn không thể gây cản trở cho Độc Nhãn Nam. Bản thân anh ta cũng không có khả năng để liều lĩnh chống lại đối phương, anh ta chỉ có thể không ngừng tránh né, kéo dài chút thời gian.
“Ngoại hình không tệ, tuổi tác cũng không lớn, nhưng lại đi sai ngã rẽ, trở thành thành viên của hội Bóng Tối. Tôi cho cậu một cơ hội trở thành thành viên của bộ phận đặc biệt, ra sức vì an nguy của dân thành phố, tôi có thể giúp cậu khôi phục thân phận bình thường.”
Độc Nhãn Nam là người rất coi trọng nhân tài.
Mà nhân tài ở thành phố Duyên Hải lại quá ít.
Ông ta hy vọng có nhiều tìm được nhiều nhân tài ở bên cạnh mình, từ từ mở rộng sức mạnh của thành phố Duyên Hải.
Từ từ.
Độc Nhãn Nam càng ngạc nhiên hơn, bất ngờ nói: “Nhân tài đúng là nhân tài, không những biết pháp trận Mao Sơn mà còn biết sức mạnh của Phật Gia, rất ít khi nhìn thấy nhân tài như vậy, tôi rất thích, nhưng muốn kiềm chế tôi để kéo dài thời gian thì cậu vẫn còn quá non, đi theo tôi đi.”
Hà Mộc biết mình còn không đi thì sẽ thật sự không đi được nữa.
Đừng trách tôi.
Là do tốc độ của anh quá chậm, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
“Kim thiền thoát xác!”
Độc Nhãn Nam nắm lấy quần áo của Hà Mộc, nhưng lại chỉ là quần áo không mà thôi, còn người đã biến mất không thấy đâu.
“Giỏi lắm, đúng là nhân tài, đáng tiếc là đi sai đường rồi. Hội Ám Ảnh có gì hay chứ, còn không bằng đến bộ phận đặc biệt của thành phố Duyên Hải.”
Ông ta rời khỏi sân thượng, đi về phía bộ phận.
“Tôi và ông Trương có thể đảm bảo là chúng tôi không hề động đậy, là anh ta tự mình ngã xuống đất.” Lâm Phàm cam đoan nói.
Ông Trương liên tục gật đầu: “Không sai.”
Độc Nhãn Nam nhìn Lâm Phàm, rồi lại nhìn Vu Cửu nằm dưới đất, chỉ có nói là do người này xui xẻo, gặp ai không gặp lại gặp phải hai bệnh nhân tâm thần này.
Nhưng nói thật.
Hai bệnh nhân tâm thần này rất dễ giải quyết, chỉ cần bạn đừng để lộ ra lực sát thương, rồi thân thiện với họ một chút, thì có những chuyện không hề phức tạp như bạn tưởng tượng.
Nhưng nếu bạn làm ra hành động gì không tốt với hai bệnh nhân tâm thần này.
Vậy thì chúc mừng bạn.
Bạn đã không còn cách xa bi kịch nữa.
“Cậu là người của hội Ám Ảnh?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Vu Cửu nói: “Nửa người dưới của tôi không có cảm giác, mau cứu tôi. Anh ta đánh liệt nửa người dưới của tôi, trong khi tôi chỉ là dân thường, tôi muốn kiện các thường tuỳ tiện khiến người khác bị thương.”
Độc Nhãn Nam sờ eo Vu Cửu, sờ rõ ràng xương cốt, hiểu rõ tình trạng bị thương thế nào.
“Đóng lại, tối nay tôi thẩm vấn suốt đêm.”
Không ngờ người của hội Ám Ảnh lại liên tục xuất hiện.
Xem ra phải chú ý mới được.
Mà bây giờ sự hỗn loạn của tà vật bên ngoài đang dần yên ắng, dù sao cũng chỉ là một vài tà vật thông thường, không có khủng khiếp như trong tưởng tượng.
Lâm Phàm và ông Trương đều bị Vu Cửu làm cho bối rối.
Bọn họ chỉ đi ngang qua thôi mà.
Lại gặp phải người có vấn đề về thần kinh, thật là đáng sợ.
Bọn họ muốn về nhà.
Gà trống tà vật luôn cảm giác mình đã làm một chuyện không nên làm.
Rất kỳ quái.
Nhưng rốt cuộc là vấn đề ở đâu.
Nó tạm thời không chắc chắn.
Bên ngoài.
Khoảnh khắc thuốc cuồng bạo biến mất, rất nhiều tà vật đều rơi vào trong trạng thái bàng hoàng.
Ba câu hỏi của cuộc đời.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Đúng vậy.
Tất cả tà vật đang sững sờ hoàn toàn không hiểu bây giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rõ ràng bọn nó che giấu thân phận ẩn náu bên cạnh loài người, đóng vai thú cưng đáng yêu và dễ thương.
Một số đã thành thói quen.
Một số không muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất