Chương 378: Đừng sợ, tôi làm ra vẻ thôi (2)
Đập mạnh xuống mặt bàn kim loại.
Không ngừng nghỉ, liên tục oanh tạc.
Các thành viên đứng đó nhìn như mặt không cảm xúc, nhưng nội tâm lại cuộn trào sóng lớn, có chút mãnh liệt, có chút hung dữ mạnh mẽ, bọn họ không nghĩ tới người đứng đầu lại có một hình ảnh cục cằn như vậy.
Rất kinh ngạc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy.
Ai có thể tin tưởng chứ.
Trong lòng bọn họ rất tò mò, tại sao lại ra tay dữ dội như vậy với người này mà lại không có bất kỳ hành động nào đối với người kia?
Không phải là người đứng đầu trông mặt bắt hình dong chứ.
Chính là nhìn dáng dấp Vu Cửu quá thô tục, cho nên xuống tay tàn nhẫn.
Bọn họ đâu biết, chỉ là Độc Nhãn Nam cảm thấy Vu Cửu sẽ khai ra. Dù sao Cao Hùng dám uống thuốc độc, đã sớm không để ý đến sống chết, tra tấn ép cung không có tác dụng gì.
Trong miệng Vu Cửu không giấu thuốc độc, chính là yêu quý mạng sống.
Muốn lấy được chút tin tức có ích từ trong miệng anh ta, chỉ cần ngược đãi tàn bạo, để cho anh ta cảm giác được cái chết sắp đến, anh ta sẽ biết sợ, đến lúc đó hỏi cái gì cũng sẽ nói.
"Đừng đập, tôi nói..."
Vu Cửu rống lên, nhưng cho dù như vậy, Độc Nhãn Nam vẫn không buông tay, túm tóc anh ta, đập vào mặt bàn kim loại.
Rầm!
Rầm!
Máu tươi chảy đầy mặt, khi va chạm đến kịch liệt, máu tươi cũng bắn tung tóe, văng ra khắp xung quanh.
Một lát sau.
Độc Nhãn Nam động tác tự nhiên kéo ghế ra, ngồi ở đó, vắt chéo hai chân, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn đối phương.
"Bây giờ tôi hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó, nếu như anh không phối hợp, tôi cũng không cần hỏi lại anh quá nhiều."
Các thành viên xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Hóa ra người đứng đầu cũng rất kinh khủng.
"Các anh có phải thành viên của hội Ám Ảnh hay không." Độc Nhãn Nam hỏi.
"Ừ." Vu Cửu khôn ngoan hơn rất nhiều.
"Các anh tới làm gì?"
"Tôi tới cứu anh ta."
"Vậy anh ta làm cái gì?" Độc Nhãn Nam chỉ Cao Hùng, rất muốn biết rốt cuộc Cao Hùng xuất hiện ở ngoại ô thành phố Duyên Hải có mục đích gì, hoặc là nói ý định như thế nào.
Vu Cửu lắc đầu nói: "Tôi không biết."
"Hử?" Độc Nhãn Nam cất cao giọng, lộ vẻ tức giận.
Vu Cửu vội vàng nói: "Tôi thật sự không biết, thành viên hội Ám Ảnh không liên lạc với nhau, nhiệm vụ riêng mỗi người cũng phải giữ bí mật. Tôi nào biết anh ta tới nơi này làm gì, nhiệm vụ tôi nhận được chỉ là phối hợp với Hà Mộc cứu anh ta ra ngoài."
Độc Nhãn Nam nhìn ánh mắt của Vu Cửu, biết đối phương không lừa gạt mình, nếu không ánh mắt sẽ có sự thay đổi.
Sự xuất hiện của hội Ám Ảnh khiến cho Độc Nhãn Nam hơi bất an.
Loại tổ chức hoạt động ở thế giới ngầm này, muốn thăm dò rất khó. Nếu như đối phương tồn tại cũng là vì đối phó tà vật, vậy thì bất kể bọn họ muốn thế nào, ông ta cũng có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ ông ta cảm thấy hội Ám Ảnh cũng không phải là tổ chức tồn tại vì đối phó tà vật mà.
Nếu không chuyện đêm nay giải thích thế nào?
"Tổng bộ ở đâu?" Độc Nhãn Nam hỏi.
"Tôi không biết."
"Phân bộ ở đâu?"
"Tôi không biết."
"Vậy anh biết cái gì?" Độc Nhãn Nam tức giận nói.
Uy lực lúc nổi giận rất khủng bố, Vu Cửu sợ đến rụt đầu, ngay chính các thành viên cũng bị sự tức giận của người đứng đầu làm cho sợ hãi, bọn họ có thể nói cho từ trước tới nay chưa từng thấy người đứng đầu giận dữ như vậy sao?
Bình thường người đứng đầu tỏ ra rất hòa đồng, thỉnh thoảng sẽ ra vẻ chút, bọn họ cũng sẽ dốc sức tâng bốc lên.
Nhưng người đứng đầu bây giờ, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ.
Vu Cửu rụt đầu, e dè sợ hãi nói: "Tôi cũng không biết bản thân tôi biết cái gì."
Nghe nói như vậy, Độc Nhãn Nam cũng muốn một tát đánh chết Vu Cửu, nhưng ít ra đã biết hội Ám Ảnh tồn tại.
"Anh liên lạc với tổng bộ như thế nào?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Vu Cửu nói: "Tôi không có cách nào liên lạc tổng bộ, chỉ có thể chờ đợi tổng bộ giao nhiệm vụ."
Ẩn núp rất kĩ.
Hơn nữa sự kiểm soát đối với thành viên tổ chức rất gắt gao.
Độc Nhãn Nam biết lời Vu Cửu nói đều là thật, nhưng vấn đề mấu chốt chính là anh ta còn có bao nhiêu chuyện chưa nói ra.
Độc Nhãn Nam suy nghĩ một chuyện.
Ban đầu tại sao hội trưởng hội Ám Ảnh lại chết ở cửa tổng bộ của bộ phận đặc biệt.
Mối quan hệ giữa hội Ám Ảnh và tà vật là như thế nào.
Trong tổng bộ có thành viên hội Ám Ảnh hay không.
Ông ta cũng muốn biết những vấn đề này.
Trước kia ông ta nghi ngờ tổng bộ có kẻ phản bội, bây giờ biết đến hội Ám Ảnh, ông ta cảm thấy những kẻ phản bội kia rất có thể là thành viên hội Ám Ảnh.
Ông ta không làm được nhiều chuyện như vậy.
Chỉ có thể bảo vệ thành phố Duyên Hải cho tốt.
"Giam lại."
Ông ta xua tay, chờ có cơ hội thẩm vấn Vu Cửu cho thật kĩ.
Vu Cửu kêu lên: "Những gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, anh còn muốn tôi như thế nào, có thể tìm người giúp tôi khám eo trước hay không, bây giờ tình trạng này của tôi hình như là liệt rồi."
Độc Nhãn Nam không thèm đáp lời đối phương.
Thậm chí cũng không coi anh ta ra gì.
Lúc Độc Nhãn Nam đi ngang qua Cao Hùng, dừng bước lại, nhìn anh ta.
Cao Hùng không cảm xúc đối mặt với Độc Nhãn Nam.
Từ lúc bị bắt đến bây giờ, anh ta không hề nói một câu.
Độc Nhãn Nam rời đi, nhưng lúc đối mặt với các thành viên lại mỉm cười nói: "Các cậu đừng căng thẳng, vừa rồi là tôi làm ra vẻ thôi."
Hử!
Là làm ra vẻ sao?
Các thành viên giữ thái độ nghi ngờ.