Chương 379: Người mắc bệnh tâm thần dạy học
Sau vài ngày.
Ngày hai mươi hai tháng tư!
Tại sân tu luyện.
Lưu Ảnh, Cố Ngạo và những người khác đã đưa những thành viên mới đến để đào tạo. Những thành viên mới này đều tốt nghiệp từ bốn cao viện lớn, vốn có lòng tự tôn bẩm sinh, nhưng dù sao thì những cao viện mà bọn họ tốt nghiệp cũng đều là những cao viện chính thống.
Hơn nữa, trong những cao viện ở trong nước thì cũng thuộc vào loại hàng đầu.
"Huấn luyện thật tốt cho tôi, thuộc lòng các bài vè, thành thục thủ ấn." Lưu Ảnh chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Cho dù là bất kì ai, một khi đã đảm nhiệm chức vụ dạy học này, thì dù là có buồn cười đến mức nào thì đều phải ngay lập tức nghiêm túc, dường như các bậc thầy đều có sẵn bản tính như vậy.
Huống chi, cảm giác ấy thực sự rất thú vị.
Thảo nào người ta lại thích sắm vai vào các nhân vật.
Hì hì...
"Thầy Lưu, những điều đó chúng con đã thuần thục khi còn trong học viện rồi, vậy mà vẫn cần tiếp tục học thêm nữa sao." Một chàng trai trẻ nói, anh tốt nghiệp ở Mao Sơn Cao viện, là một trong những tiểu sư đệ của Lưu Ảnh.
Nhưng ánh mắt của chàng trai trẻ vẫn luôn nhìn cô em gái bên cạnh.
Rõ ràng là anh ta đang muốn thể hiện một phen trước mặt cô em gái để tỏ ra rằng xuất thân của anh không như người bình thường và khiến cô em gái nhìn anh với một ánh mắt khác rồi từ đó nảy sinh thiện cảm. Đây chính là điều mà anh muốn thấy nhất.
"Cậu nói là cậu đã thuần thục rồi?"
Lưu Ảnh nhìn chàng trai trẻ. Anh ta muốn ra vẻ trước mặt mọi người, ngày trước rất khó để tìm thấy một đối tượng phù hợp để thể hiện, nhưng bây giờ có nhiều cơ hội hơn. Những chàng trai trẻ non nớt này mới học được một chút mà đã tưởng mình là đệ nhất thiên hạ, như thể cái gì cũng hiểu hết.
"Con cảm thấy con rất thuần thục ạ."
Chàng trai trẻ này nói với vẻ rất kiên định.
Lưu Ảnh cười: "Được, nếu đã như vậy, tôi và cậu sẽ cùng nhau kết thủ ấn chân kinh chín chữ Mao Sơn, thế nào?"
"Được."
Chàng trai trẻ rất tự tin, anh có tài năng thiên bẩm với thủ ấn.
Những lĩnh vực khác thì không nói, nếu chỉ nói về lĩnh vực thủ ấn thì anh ta có tốc độ nhanh nhất.
Trong đám người có học sinh tốt nghiệp Đạo gia Cao viện, anh ta khẽ xì xào: "Tôi nói nhỏ với các cậu, thủ ấn này là của Đạo gia chúng tôi, hai người họ đã học lén."
Tiếng nói rất nhỏ, không truyền ra xa.
Lưu ảnh tai rất thính nên chắc chắn đã nghe thấy rồi, anh không phục câu nói đó nhưng cũng không thể phán bác lại. Mọi người nói rất có lí, đây đích thị là đi sao chép rồi đổi mới để tạo nên thủ ấn Mao Sơn.
"Bắt đầu."
Lưu Ảnh nhẹ nhàng nói.
Chàng trai trẻ chập hai ngón tay lại, lúc đang chuẩn bị tinh thần để kết thủ ấn thì ở bên tai truyền đến những âm thanh với vẻ ngạc nhiên.
"Vãi! Nhanh quá đi."
"Hoa cả mắt, luyện tập đến khi nào mới có thẻ đạt được kĩ năng như vậy chứ."
Đối với họ, tay của thầy Lưu giống như một đôi cánh bướm huyền ảo, có những thành viên nữ mắc cỡ đỏ mặt, tại sao lại xấu hổ, đây là một vấn đề phức tạp, những người nghiêm túc thì sẽ không thể nào hiểu được.
"Chàng trai trẻ, tốc độ này của cậu rất chậm, tôi kết xong hết rồi thì cậu mới bắt đầu, đây chính là sự thành thục mà cậu nói hay sao?" Lưu Ảnh cười: "Nếu như đây được coi là thành thục thì tôi rất nghi ngờ năng lực dạy học hiện nay của Mao Sơn Cao viện."
Chàng trai trẻ bị Lưu Ảnh nói mặt đỏ rực lên, anh ta cảm thấy vô cùng bẽ mặt. Hơn nữa lại còn xấu hổ trước mặt nữ thần của mình.
Thực sự là một chuyện kì lạ, tại sao những người trẻ ở Mao Sơn đều có nữ thần chứ, hơn nữa đó đều là những người không thể với tới.
Lưu Ảnh vỗ tay nói: "Được rồi, dần dần sẽ được, chỉ cần nỗ lực thì đều có thể làm được điều này. Những gì cao viện dạy chỉ là cơ bản, muốn biến những thứ cơ bản thành tuyệt tác thì cần phải chăm chỉ rèn luyện. Đừng so bì với bạn bè cùng trang lứa xem ai xuất sắc hơn, muốn so thì hãy so sánh với những người lớn hơn mình xem ai xuất sắc hơn."
Lúc nói ra những lời đó, bản thân Lưu Ảnh cũng cảm thấy vô cùng lạ lùng, khó tin.
Không thể ngờ nổi anh lại có thể nói ra những lời mang tính triết lí sâu sắc như vậy. Thật thần kì.
"Ôi, Lâm Phàm, đó là thần tượng của con." Một chàng trai trẻ chỉ tay về phía trước rồi thốt lên đầy ngạc nhiên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người cũng cùng nhìn về hướng đó.
Những người trẻ thích xem video, chẳng sợ thời gian sẽ trôi đi. Lúc họ không có việc gì thì họ sẽ lao vào xem những video livestream đó.
Thật sôi nổi.
Thật muốn có mặt tại hiện trường để tận mắt chứng kiến tình huống lúc đó.
"Các cậu yên lặng một chút, tôi đi gọi người đến dạy các cậu tu luyện." Lưu Ảnh nói.
Anh hiểu rõ sự lợi hại của ông Trương và Lâm Phàm, anh chỉ không biết hai người họ là bệnh nhân tâm thần, đây chính là chuyện mà người đàn ông mắt một mí không muốn mọi người biết.
Lưu Ảnh nói như vậy làm cho bọn họ rất phấn khởi.
Gọi trực tiếp, thầy Lưu thật lợi hại.
Nghe thấy những lời nói vô nghĩa đó, Lưu Ảnh tỏ vẻ mặt dửng dưng. Anh biết rõ đó là những lời trêu đùa nhưng vẫn thích nghe, chẳng ai cưỡng lại được.
Lâm Phàm và ông Trương nắm giữ gà trống tà vật, đi đi lại lại tùy ý, đến phòng tu luyện cử chỉ cũng tùy tiện, không có mục đích gì, cũng không có bất kì ý kiến gì.
"Lâm Phàm, đại sư." Lưu Ảnh đi tới với vẻ mặt tươi cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc đen trên đầu.
Một từ thôi: Vô cùng đep trai.
Đây là gặp học sinh mới, nếu tiếp tục gìn giữ, nhất định có thể trở thành một người đàn ông đẹp trai đầu đầy tóc đen.
Bọn họ coi Lưu Ảnh như bạn bè, trong lòng họ thứ bậc bạn bè là ông Trương rồi đến Tiểu Bảo, gà mái rồi mới đến Lưu Ảnh.