Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 498: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không?

Chương 498: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không?
"Ừm... Hình như tên là Quyền Kinh." Lâm Phàm trả lời. Này là đang học ở trong mơ, anh cũng không biết mình có làm được hay không, nhưng lúc chiến đấu triển khai cũng rất thuần thục.
"Lão nạp có một yêu cầu quá đáng, tôi rất muốn học nó, cậu có đồng ý dạy cho tôi không?" Đại sư Vĩnh Tín luôn muốn học tuyệt học của Độc Nhãn Nam, nhưng mà Độc Nhãn Nam không có dạy ông ta. Nhiều người biết rồi vậy còn có thể được gọi là tuyệt học nữa sao, đó gọi là võ học công chúng rồi.
Lâm Phàm nhàn nhạt nói: "Được chứ."
Nghe nói như thế.
Đại sư Vĩnh Tín cảm động suýt rơi nước mắt. Nhìn đi, nhìn kỹ một chút đi, người với người có sự chênh lệch ở chỗ nào, có thể nói lên từ chỗ này cả rồi.
Nghĩ lại thì Độc Nhãn Nam quả thật không thể nào so sánh được với người ta.
"Khi nào thì có thể dạy tôi?" Đại sư Vĩnh Tín dò hỏi.
Lâm Phàm nghĩ ngợi một chút, nói: "Chờ hôm nào có mưa, hay là đợi tới lúc cuối tháng thì ông có thể qua chỗ của tôi ngủ một giấc."
Hở!
Còn phải ngủ chung à.
Như này thì hơi có chút ngại nha.
Tuổi tác của lão nạp đã cao rồi, cơ thể cũng tạm được thôi. Nhưng Phật tổ từ bi, không thể làm mấy chuyện quá giới hạn được. Haiz, đại sư Vĩnh Tín luôn có cảm giác xã hội luôn chứa đầy rẫy những ý đồ xấu.
Đối với chuyện này, trong lòng của ông ta chỉ có thể nói.
Nếu vì muốn học tuyệt học mà phải bán mình, ông ta cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.
Có nhiều chuyện thật sự cần... Đánh đổi một vài thứ.
"Vậy thì chờ ngày nào có mưa đi."
Sau khi suy đi nghĩ lại.
Ông ta mở miệng nói như thế.
Ở bộ phận đặc biệt của thành phố Duyên Hải.
"Mấy người nói đều là thật sao?" Năm ngón tay của Độc Nhãn Nam gõ lên mặt bàn, kinh hãi trước những lời thật lòng này của bọn họ.
Thật không ngờ ở núi Thái Sơn bên đó lại chứa bí mật chấn động như thế.
Tà Vật Si?
Mạnh hơn cả cường giả cấp Thiên Vương.
Hơn nữa loại Tà Vật kinh khủng như thế còn không chỉ có một con. Độc Nhãn Nam nghĩ tới đây, trong lòng đã vô cùng run sợ. Lỡ như những con Tà Vật đó liên kết lại với nhau rồi tấn công thành phố Duyên Hải.
Vậy kết cục, nhất định cực kỳ bi thảm.
Cho dù là người cầm đầu như ông ta cũng không có cách nào cầm cự nổi.
Đại sư Vĩnh Tín nói: "Đều là thật. Con Tà Vật kia tên là Si, những con khác thì không rõ lắm, nhưng lão nạp có cảm giác đều rất nguy hiểm, khẳng định người bình thường chúng ta không thể đối phó."
Cường giả cấp Trấn Thành đều tự nhận mình là người bình thường.
Chuyện này thật sự khiến người bình thường không biết nên giấu mặt mũi vào đâu, thời buổi bây giờ đến cả làm người bình thường cũng có yêu cầu cao như vậy rồi sao.
Độc Nhãn Nam im lặng nghĩ ngợi.
Lúc biết được những chuyện này, ông ta quả thật rất khiếp sợ, giống như đã vén ra được bức màn bí mật nào đó rồi vậy.
"Lâm Phàm và con Tà Vật Si đó sao rồi?" Độc Nhãn Nam nói.
Đại sư Vĩnh Tín nói: "Rất mạnh, ngang tài ngang sức, vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng ta. Cũng không biết rốt cuộc là cậu ta tu luyện như thế nào mà lại có thể tu luyện tới cảnh giới này nữa. Dựa vào những gì lão nạp biết được thì hiện tại người mạnh nhất trong chúng ta chỉ là cường giả cấp Thiên Vương thôi, ấy nhưng thực lực của những con Tà Vật kia đã vượt khỏi cấp Thiên Vương rồi."
"Cảnh giới như thế này có được ghi chép lại không?"
Độc Nhãn Nam im lặng, ông ta cũng không biết cảnh giới ở trên cấp Thiên Vương rốt cuộc là gì, những cách thức tu luyện này đều là được lấy ra từ một vài cuốn sách cổ.
Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, lúc phát hiện được chuyện này đã có một loại cảm giác phảng phất như bị núi đè, cả người cảm thấy có chút khó thở.
Quả nhiên...
Giống như một chuỗi mắc xích liên kết với nhau. Đã tìm ra được bí mật không ngờ tới được thì sẽ càng phát hiện thêm được nhiều chuyện kinh khủng khác.
Dần dần.
Độc Nhãn Nam phát hiện mình cứ duy trì trạng thái như vậy là chuyện rất không đúng.
Thân là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt.
Cho dù thật sự rất sợ.
Nhưng ở trước mặt cấp dưới thì nhất định phải giữ vẻ mặt thật bình tĩnh. Nếu như ngay cả người đứng đầu cũng hoảng hốt, vậy những người dưới trướng của mình có thể bình tĩnh được sao?
"Mặc kệ là có hay không, nhưng mọi người cũng đừng lo lắng. Lâm Phàm chính là một ví dụ điển hình, cậu ấy là loài người nhưng cũng có thể mạnh như vậy, điều đó chứng tỏ loài người chúng ta vẫn có tiềm năng."
"Hơn nữa dựa theo suy đoán của tôi, Tà Vật có cường giả mạnh như vậy thế tại sao lại không tấn công chứ? Chúng ta cứ việc lớn gan mà ngẫm nghĩ một chút xem, ví dụ như loài người chúng ta cũng có cường giả ngầm thì sao."
"Tà Vật kiêng kỵ những cường giả kia, cho nên không dám làm càn."
Độc Nhãn Nam cầm điếu thuốc, vẻ mặt bình tĩnh mà suy đoán, lời nói ra giống như cũng thật sự có chút hợp lý. Đi kèm với vẻ mặt nghiêm túc kia là ánh mắt sâu lắng, thật sự cũng có chút dọa người.
Bên trong phòng họp, tất cả mọi người nghe xong đều thoáng sửng sốt, suýt chút đã vỗ bắp đùi mà hồ hởi tán thưởng một tiếng, nói hay, nói chuẩn lắm.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có phải nên nói chuyện này với bên tổng bộ ở Hạ Đô không?" Có người hỏi.
Độc Nhãn Nam im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này cần phải nói với tổng bộ Hạ Đô, dù sao thì chuyện này là liên quan tới toàn thể loài người. Dĩ nhiên là chuyện bia đá cũng có thể nói với bọn họ, nhưng chúng ta nhất định sẽ không mang qua cho họ. Nếu như bọn họ cũng muốn nghiên cứu nó thì cứ phái người của họ qua tới."
"Còn chuyện quan trọng nhất là, chúng ta cần phải tiến hành hàng loạt những theo dõi đối với Lâm Phàm."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất