Chương 499: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không? (2)
Đại sư Vĩnh Tín nói: "Nói rất có lý, tôi có cảm giác Lâm Phàm rất tuyệt, loài người chúng ta có thể có được cường giả như vậy thật sự là chuyện may mắn."
Lâm Đạo Minh nhìn đại sư Vĩnh Tín với ánh mắt quái dị, nói: "Lừa trọc đầu, tôi thấy thái độ của ông lúc này rất kỳ lạ, sao lại tâng bốc một người thanh niên trẻ tuổi như thế vậy? Nói thật đi, có phải ông thấy được thực lực của người ta rất mạnh nên muốn dựa dẫm người ta đúng không?"
"Hả?" Đại sư Vĩnh Tín trợn mắt, tức giận nhìn đối phương: "Ông nói bậy bạ gì đó, lão nạp đối xử với người khác đều thân thiện, cậu bạn họ Lâm đó rất hòa đồng tốt bụng, lão nạp rất thích."
Ông ta nhất định không thể nói, sao ông lại biết được vậy.
Cho dù như thế nào thì nếu như nói cho đối phương biết, vậy mặt mũi của ông ta phải giấu ở chỗ nào chứ.
"Yên lặng."
Độc Nhãn Nam lên tiếng.
"Mấy người đều biết được thực lực của Lâm Phàm, cảnh giới đó chúng ta đều không thể chạm tới được. Cho nên tôi nghĩ ra cách này rất đơn giản, nếu như chúng ta cũng có thể có được hệ thống tu luyện như thế thì nhất định có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Tới lúc đó đối diện với Tà Vật, chúng ta cũng nắm chắc được phần thắng."
"Mọi người nói có đúng hay không?"
Lâm Đạo Minh nói: "Nói thì nói thế, nhưng mà vấn đề mấu chốt chính là cách thức tu luyện của cậu ta có hơi kỳ quái. Trước đây không phải chúng ta đã điều tra rồi sao, nhưng cũng đều là kết quả như vậy mà."
"Không, lần này nhất định là khác." Độc Nhãn Nam rất nghiêm túc mà nói.
Sức quyến rũ lớn nhất của Độc Nhãn Nam là tự tin.
Trong phòng họp, các thành viên đều ôm một lòng tò mò trước sự tự tin đó của Độc Nhãn Nam, rốt cuộc là có cách gì?
Ở tổng bộ Hạ Đô.
"Bọn họ đi núi Thái Sơn rồi?" Lãnh đạo Từ cả kinh hỏi.
Đứng ở trước mặt ông ta, người phụ trách tình báo của tổng bộ nói: "Vâng, vừa nãy có tin mới gửi tới, không chỉ đi núi Thái Sơn mà còn trở về bình an vô sự. Bọn họ phát hiện ở bên núi Thái Sơn đó có một tấm bia đá, nghe bọn họ nói hình như tên là bia Trấn Ma."
Lãnh đạo Từ rất lấy làm kinh ngạc, sau đó nói: "Bảo bọn họ mang bia đá tới."
"Lãnh đạo, bọn họ nói bia đá đó đã đặt ở thành phố Duyên Hải rồi, nếu như tổng bộ muốn biết trên bia đá rốt cuộc có ghi thứ gì thì cứ sai người có chuyên môn qua đó cùng nhau nghiên cứu."
"Như này là chặn đứt hết đường rồi?"
Ông ta cũng biết tác phong của Độc Nhãn Nam.
Lần này là đồ vật mà người của thành phố Duyên Hải bọn họ đến núi Thái Sơn tìm thấy, muốn bảo họ giao lại cho tổng bộ Hạ Đô? Dĩ nhiên là không thể nào rồi.
Cùng đường bí lối.
Tổng bộ Hạ Đô cử người tài chuyên nghiệp cùng sang đó nghiên cứu.
Chữ viết cổ xưa có thể là Đạo văn, cũng có thể là Phật văn, cần phải có chuyên gia ngành chữ viết từ từ nghiên cứu. Huống hồ người tài ở lĩnh vực này rất khan hiếm, nhưng cũng may là không phải không tìm ra được.
Gia đình ma thần.
Hai chị em vẫn luôn sống ở thành phố Duyên Hải, nếu để người của bộ phận đặc biệt biết ma thần cùng sinh sống với bọn họ trong cùng một thành phố, nhất định sẽ không thể nào yên giấc được.
"Chị, có cảm nhận được chuyện ở bên núi Thái Sơn kia không? Hình như Si xuất hiện rồi." Em gái ma thần nói.
Chị gái ma thần đang cẩn thận thưởng thức cái bánh kem thơm ngọt, đáp: "Em cũng đã có thể cảm nhận được rồi, em tưởng chị không cảm nhận được sao?"
"Chị nè, em phát hiện cách nói chuyện bây giờ của chị lặm loài người lắm rồi, mấy bộ phim truyền hình của loài người đáng chết đó sao lại có thể ảnh hưởng chị tới mức này rồi chứ." Em gái ma thần cảm giác chị gái thay đổi đã không còn như trước nữa. Khoảng thời gian này cô và chị gái mình xem rất nhiều phim truyền hình, nội dung đều là nữ chính cao ngạo có đầu óc nhạy bén, cho nên đến cả cách nói chuyện đều có chút thay đổi rồi.
"Ha ha." Chị gái ma thần chuyển sang trạng thái kiêu ngạo.
"Chị, có thể nào đừng có ha ha được không, em biết hàm ý."
"Ha ha!"
...
Em gái ma thần không muốn nói chuyện nữa, quay đầu sang chỗ khác suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Ngày 15 tháng 5.
Thời tiết vẫn tốt.
"Lâm Phàm, cậu đừng khẩn trương, cũng đừng kích động. Đây là một bài kiểm tra rất bình thường, cậu chỉ cần thả lỏng tinh thần là được." Độc Nhãn Nam trấn an Lâm Phàm vốn đang rất bình tĩnh.
Lúc này, chuyên gia chuyên nghiệp nhất ở thành phố Duyên Hải đã tụ về đây.
Chuyên gia về cấu trúc cơ thể.
Chuyên gia về cơ bắp.
Còn có các loại thiết bị cao cấp khác.
Độc Nhãn Nam muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của Lâm Phàm, mặc dù lần kiểm tra đơn giản trước đó không có thu thập được bất kì thông tin hữu ích gì, nhưng lần này thì khác. Nhiều chuyên gia đẳng cấp như vậy đều dồn sức vào cùng một chỗ, còn có trở ngại gì nữa sao.
Lâm Phàm nói: "Tôi rất bình tĩnh."
Ông Trương đứng ở đó nói chuyện với một trong năm người đàn ông mặc áo blouse: "Thiết bị này thoạt nhìn rất tốt, ông cũng là bác sĩ hả?"
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse nhìn thấy tuổi tác ông Trương khá lớn, cho rằng là cấp cao của bộ ngành lãnh đạo bèn ra vẻ cung kính nói: "Vâng."
Ông Trương nói: "Thực ra tôi cũng là một bác sĩ, có thời gian chúng ta có thể cùng trao đổi một chút."
"Không thành vấn đề." Người đàn ông trung niên được yêu mà nhờn, bèn nói.
Ông Trương gật đầu, vô cùng hài lòng.
Đối với ông ta mà nói, có thiết bị cao cấp xuất hiện ở đây khiến ông ta nhìn tới lóa mắt. Vốn dĩ muốn lấy bảo bối lớn của mình ra chia sẻ với bọn họ, nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ đi. Kỹ thuật châm cứu của ông ta quá cao siêu, nếu như để người khác ghi nhớ thì không hay rồi.
"Bắt đầu kiểm tra." Độc Nhãn Nam nói.