Chương 514: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nghênh đón người chung phòng bệnh mới
Chủ nhiệm nói: "Chắc chắn là rất nghiêm trọng, cho nên mới mang đến nơi này của chúng ta, bây giờ ông ta đang ở trong hành lang hô gào như quỷ, nữ điều dưỡng của chúng ta đều sợ hãi lẩn trốn ra xa, rất khó khống chế, cho nên mới cần viện trưởng tự mình ra tay."
Đối với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mà nói, viện trưởng Hách chính là thần trong lòng bọn họ, không có người bệnh nào mà viện trưởng Hách không thể khống chế.
"Đi xem thử vậy."
Trong hành lang.
Một người đàn ông trung niên trần truồng gào to.
"Để cho tôi liếm một cái bách bệnh bất xâm."
"Để cho tôi liếm một cái phi thăng thành tiên."
Một đám nam điều dưỡng đang khống chế tay chân của người bệnh này, sức lực của ông ta rất lớn, suýt chút nữa bọn họ đã không khống chế được. Bọn họ đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân tâm thần, nhưng loại tình huống này thật đúng là hiếm thấy.
Quá con mẹ nó biến thái.
Điều dưỡng Tôn Năng ôm cánh tay của đối phương, mặt đỏ tai hồng, tất cả sức lực từ khi bú mẹ đến giờ đều dùng hết lên người đàn ông này.
Người đàn ông trung niên nghiêng đầu, lè lưỡi, một bộ dạng bỉ ổi biến thái muốn liếm mặt của Tôn Năng, trong mắt còn tỏa ra hào quang chói sáng.
"Liếm một cái, liếm một cái."
Tôn Năng bị cái miệng thối của đối phương hành hạ đến sắp ngạt thở: "Cứu mạng, miệng ông ta thật sự rất thối, tôi sợ tôi không chống đỡ được nữa rồi."
Tốt nghiệp đại học.
Trở thành một nam điều dưỡng trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Anh ta tràn ngập mong chờ đối với tương lai.
Nhưng bây giờ... Anh ta rất tuyệt vọng.
Ai có thể tới cứu tôi đây? Ở hiện trường có nhiều người như vậy sao ông cứ nhất định phải liếm tôi hả? Đừng liếm tôi, ông có phải có bệnh hay không? Tôi cũng không có đắc tội ông, vì cái gì ông lại muốn tổn thương tôi bằng cách này?
Mấy nam điều dưỡng còn lại thở phào.
Vẻ ngoài đẹp trai của cậu chính là có thể muốn làm gì thì làm, bệnh nhân tâm thần muốn hôn cậu, ngược lại buông tha cho chúng tôi, cậu nói thử xem có nên tức giận hay không.
Nhưng vào lúc này.
"Viện trưởng đến."
Có người hô to, viện trưởng chính là Định Hải Thần Châm trong lòng bọn họ, chỉ cần viện trưởng đến, không việc gì là không giải quyết được.
"Viện trưởng, cứu tôi." Tôn Năng gào to.
Anh ta sắp bị đối phương hành hạ đến khóc rồi.
"Ông ta tên là gì?" Viện trưởng Hách hỏi.
Chủ nhiệm nói: "Tạm thời thì chưa biết, trên người ông ta không có thẻ căn cước, hơn nữa còn không tìm được người nhà của ông ta."
Viện trưởng Hách đi đến trước mặt đối phương, người đàn ông trung niên nhìn thấy Hách Nhân, lập tức đổi mục tiêu, bỉ ổi biến thái lè lưỡi về phía viện trưởng Hách: "Liếm... liếm một cái."
Chát!
Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên.
Viện trưởng Hách đưa tay ra đánh, vô cùng nhanh chóng, quyết đoán, trực tiếp đánh cho đối phương mơ hồ.
"Liếm cái gì?"
Người đàn ông trung niên ngây người trong chốc lát, sau đó lại điên cuồng lè lưỡi: "Liếm ông, tôi muốn liếm ông, bị tôi liếm một cái ông sẽ trở thành bách bệnh bất xâm."
Chát!
Hai tay đang chắp sau lưng lại một lần nữa đánh tới.
"Xâm cái gì?" Viện trưởng Hách hỏi.
"Tôi muốn liếm ông."
Chát!
"Tôi phải liếm..."
Chát!
"Ta phải..."
Chát!
"Tôi..."
Chát!
"..."
Chát!
Chát!
Chát!
Nhóm nam điều dưỡng đang khống chế bệnh nhân tâm thần đều trợn tròn mắt, viện trưởng thật là bá đạo, mấy cái tát này thật là sảng khoái.
Trong chốc lát.
Chủ nhiệm vỗ tay nói: "Viện trưởng không hổ là viện trưởng, bệnh nhân tâm thần này mới vừa rồi còn đang phát bệnh, một mực muốn liếm, bây giờ vậy mà không nói nữa, học được rồi, tôi tiếp thu được phương pháp trị liệu này rồi."
Nhóm điều dưỡng xung quanh đều lộ ra ánh mắt sùng bái.
"Viện trưởng thật lợi hại."
"Không hổ là ngôi sao sáng của bệnh viện tâm thần, phương thức trị liệu như vậy chúng ta có học cả đời cũng không học được."
"Thật giỏi!"
Đối với mấy lời nói thổi phồng này, viện trưởng Hách tiếp nhận một cách lạnh nhạt, đè ép tay, ra hiệu cho mọi người không cần tôn sùng ông ta như thế, cũng chỉ là thao tác bình thường mà thôi, không có gì phải làm quá lên.
Nhưng phải công nhận là trong lòng rất thoải mái.
Cảm giác được người ta thổi phồng lên thật là thoải mái.
"Ông đi ra nhà bếp phía sau mang một con gà lại đây, để ông ta liếm một cái." Viên trưởng Hách phân phó, chuẩn bị cho vị bệnh nhân tâm thần này liếm phao câu gà.
"Cậu nhanh đi xuống nhà bếp mang một con gà lên."
Chủ nhiệm truyền đạt lời nói của viện trưởng, thân là người tri kỷ nhất bên cạnh viện trưởng, ông ta tuyệt đối hoàn thành lời nhắn nhiệm vụ của viện trưởng một cách hoàn hảo.
Một nam điều dưỡng vội vàng rời đi.
Mà người đàn ông trung niên bị viện trưởng Hách đánh sưng mặt ở một bên, trong lòng ông ta đông cứng lại, có một loại cảm giác muốn chết đi cho xong.
Không sai.
Ông ta không phải bị bệnh tâm thần.
Mà là mật thám ẩn núp ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Nhiệm vụ của ông ta là ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này, điều tra ra mọi việc liên quan đến Lâm Phàm. Có thể dạy dỗ cho một bệnh nhân tâm thần trở thành một cường giả tuyệt thế như vậy, nơi này nhất định là ẩn giấu cao nhân.
Nếu như không có cao nhân.
Vậy tất nhiên là có một bí mật chấn động dư luận nào đó.
Cho nên phải chui vào Thanh Sơn.
Làm nam điều dưỡng hoặc bác sỹ có yêu cầu thân phận rất cao, mà ông ta cũng không có thời gian đâu mà chuẩn bị những thứ đó, Thanh Sơn cũng không nhận người không có lý do, vì thế muốn ẩn núp ở Thanh Sơn, cách đơn giản nhất chính là làm bệnh nhân tâm thần.