Hai trăm con linh thú ngồi chồm hổm trước mắt Tả Mạc, chúng nó vô cùng yên lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đằng sau, tiếng nuốt nước bọt của Hắc Kim phù binh vang lên liên tục, vô cùng rõ ràng.
Gân xanh trên trán Tả Mạc nhảy lên, sắc mặt bất thiện nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Hắc Kim phù binh khi nhìn đám linh thú, ánh mắt tham lam đầy khát khao, hắn hồn nhiên không để ý tới ánh mắt của Tả Mạc. Yết hầu màu vàng lên xuống liên tục, hiển nhiên là đang cố gắng nuốt nước miếng.
Nhìn thấy bộ dạng vô lại của nó, trong lòng Tả Mạc không khỏi bùng lên lửa giận!
Mày đã lãng phí mất bao nhiêu tài liệu của anh mày rồi! Lãng phí bao nhiêu tình cảm của anh mày rồi! Lãng phí bao nhiêu thời gian của anh mày rồi! Nhưng mày chưa khiến anh cười lần nào! Việc xấu thì cả đống! Tội lỗi chồng chất!
Ngay khi lửa giận của Tả Mạc bốc lên tới cực điểm thì Hắc Kim phù binh đột nhiên quay mặt sang, ngón tay chỉ vào những yêu thú kia, yếu ớt hỏi:
"Có vẻ ăn được, ta ăn thử một cái nhé?"Ăn…
Vẻ mặt Tả Mạc dần trầm xuống, khoé mắt không ngừng co giật, lửa giận trong lồng ngực như được tưới thêm dầu, nhưng hắn vẫn đè nén lửa giẩn lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chỉ cần ngươi có thể phá vỡ ngũ hành la yên tráo thì ngươi có thể ăn tất cả! Nếu như không có bản lĩnh…"Hắn chưa nói xong thì đã bị Hắc Kim phù binh chen ngang hỏi:
"Tthật sao?"Hai mắt Hắc Kim phù binh toả sáng, tiếng nuốt nước miếng ùng ục vang lên càng rõ hơn, hắn không hề để ý tới ánh mắt căm tức của Tả Mạc, bỗng nhiên quay sang hé miệng nuốt ngũ sắc la yên.
Tê!
Một màn khiến người ta sợ hãi hiện ra!
Ngũ sắc la yên lại bị Hắc Kim phù binh trực tiếp nuốt vào trong bụng!
Miệng của nó giống như một hắc động vô hình, ngũ sắc la yên bị nuốt vào với tốc độ điên cuồng, giống như trăm sông đổ về biển!
"Thật can đảm!"Ngạc nhiên tới hoá đá, Tả Mạc nghe thấy Cố Minh Công đang thở hổn hển sợ hãi nói ở trên đầu mình.
La yên cuồn cuộn rung chuyển mãnh liệt nhưng bất luận nó biến ảo thế nào cũng bị một bàn tay vô hình nắm chắt lấy, không thể thoát ra được!
Sắc mặt Cố Minh Công đại biến!
Hắn phát hiện ra bất luận bản thân thôi động ngũ hành la yên tráo thế nào cũng không thể thoát khỏi luồng hấp lực cường đại kia, trong nháy mắt, hắn phát hiện ra ngũ hành la yên tráo đang thoát khỏi sự khống chế của mình!
Này… Điều này sao có khả năng chứ!
Sắc mặt Cố Minh Công trở nên trắng bệch, giống như rớt xuống hầm băng, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi không tin được. Pháp bảo ngũ hành yên la tráo này tốn của hắn vô số khí lực, mất mười năm tròn mới luyện chế được! Từ khi hắn luyện thành đến nay, hắn và nó luôn tâm ý tương thông, giống như một bộ phận trên thân thể hắn vậy, chưa bao giờ xuất hiện tình huống không thể khống chế!
Khi sự liên hệ giữa hắn và ngũ hành la yên tráo từng chút một mất đi, hắn không tự kiềm chế được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng!
Tơ máu tràn ngập trong mắt hắn, hắn điên cuồng thôi động linh lực, nỗ lực kéo ngũ hành yên la tráo quay về.
Nhưng tất cả đều phí công!
Bất luận hắn thôi động linh lực như thế nào, bất luận hắn sử dụng pháp quyết gì, ngũ hành yên la tráo vẫn bị hút vào trong miệng con quỷ kia như cũ!
Đó là đồ vật gì chứ?
Con ngươi tràn ngập tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào hắc kim phù binh giống như dân cờ bạc vừa thua sạch túi!
Tả Mạc ngây ra như phỗng nhìn cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên trống trải, giống như đang mơ vậy.
Cái này… Cái này…
Sau khi tia ngũ hành la yên cuối cùng bị hút vào trong miệng của Hắc Kim phù binh, vẻ mặt nó đầy đau khổ, giống như vừa ăn hoàng liên vậy. Nhưng khi quay sang nhìn những linh thú đang ở trước mặt thì nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Không nói nhiều, lập tức mở miệng hút tiếp.
Linh thú giống như sủi cảo vậy, bị nó đổ hết vào trong miệng!
Trong chớp mắt, hai trăm con linh thú liền bị quét sạch không còn một mống.
Hắc Kim phù binh lộ vẻ thoả mãn, ách một tiếng, đầy vẻ no bụng, ngay sau đó ngáp một cái rồi phất phất tay với Tả Mạc nói:
"Đại ca, ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ đây!"Nói xong liền biến mất.
Tả Mạc chưa kịp từ trong sợ hãi tỉnh lại, sự việc vừa rồi đã đả kích hắn rất nhiều. Ngũ hành yên la tráo là pháp bảo lợi hại nhất hắn từng gặp qua, so với Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn còn lợi hại hơn, thực lực của Cố Minh Công cũng vô cùng cường đại, nếu để nó phát huy hết sức mạnh thì Tả Mạc giờ đây không thể chống đỡ nổi.
Lúc trước phát hiện ra nó cũng như vậy.
Ngũ hành la yên tráo gồm nhiều mặt, bản thân có thể biến hoá vô cùng, mà Cố Minh Công lại vô cùng am hiểu phù trận, bên trong gia cố thêm rất nhiều phù trận biến hoá, vô cùng thần diệu!
Tả Mạc dám khẳng định, Cố Minh Công còn có rất nhiều sát chiêu chưa dùng tới, ngũ hành la yên tráo sao chỉ có mấy loại biến hoá như thế chứ?
Nhưng là…
Hắc Kim phù binh đã khiến Tả Mạc vô cùng chấn động. Vừa nghĩ tới bộ dáng vô lại của nó, Tả Mạc cảm thấy bản thân như vừa mới gặp quỷ vậy!
Ngũ hành la yên tráo chính là cực phẩm trong pháp bảo lục phẩm!
Vậy mà chỉ trong chớp mắt liền bị con hàng này phá mất?
Đang đùa nhau sao?
Toàn bộ quá trình thật là rối rắm khiến người ta khó mà tiếp thu nổi.
Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu và Vệ cũng bị Hắc Kim phù binh làm cho kinh ngạc, hồi lâu không nói ra lời.
"Đưa ta ngũ hành la yên tráo!"Tiếng hét chói tai đầy giận dữ của Cố Minh Công khiến Tả Mạc giật mình nhưng hắn ngay lập tức đưa ra phản ứng, không chút hảo ý nhìn về phía Cố Minh Công. Trong mắt Tả Mạc, Cố Minh Công không có ngũ hành la yên tráo chẳng khác gì một con gà bị vặt sạch lông! (nude)
Cảm giác lúc này của hắn cũng giống như Hắc Kim phù binh khi nhìn thấy những linh thú.
Thật màu mỡ!
Đông!
Vi Đà Xử trong tay Viên Tín bắn trúng một chữ vàng, chữ vàng nhất thời bị đánh tan hoá thành vô số bụi vàng.
Nhưng trên mặt Viên Tín không biểu hiện chút đắc ý nào, ngược lại, trong lòng hắn vô cùng đề phòng. Vốn hắn nghĩ rằng tuổi của đối phương nhỏ như thế thì dù thiền quyết có cao thâm tới đâu cũng không phải là đối thủ của mình.
Nhưng sau mấy hiệp, đối phương vẫn không có chút hạ phong nào.
Viên Tín nhìn chằm chằm vào Thập Tự Chuyển Kinh Đồng trong tay Tông Như, con ngươi không khỏi co rút lại! Trong nháy mắt sự đố kị tràn ngập trong lòng hắn, Vi Đà Xử trong tay hắn tuy rằng cũng là vật bất phàm nhưng so với Chuyển Kinh Đồng của đối phương thì thua kém rất nhiều!
Thiền quyết cao thâm, pháp bảo lợi hại, hết thảy đều sẽ là của ta!
Viên Tín hét lớn một tiếng, Vi Đà Xử trong tay phát ra quang manh mạnh mẽ, mặt trên của đồng hoàn liên tục rung động.
Từng vòng sáng kim sắc bay về phía Tông Như!
Tông Như không dám khinh địch, tu vi của vị thiện tu trước mặt thâm hậu hơn hắn nhiều, chắc là kim đan tam trọng thiện, tu vi sâu dày, không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng được!
Thập Tự Chuyển Kinh Đồng hơi lay động, từng luồng kinh văn sáng lên bóc ra, bay về phía vòng sáng kim sắc.
Ba ba ba!
Khó khăn lắm mới tới được gần được vòng sáng kim sắc, kinh văn không chịu nổi áp lực lớn như vậy, rất nhanh vỡ nát thành toái mang.
Sức mạnh kinh khủng như bài sơn đảo hải bay về phía Tông Như, đối phương hoá xảo thành thực, đoán chắc rằng tu vi của hắn không bằng mình nên mới tính dùng tu vi để thủ thắng!
Vẻ mặt Tông Như đầy nghiêm trọng, một khi đối phương dùng phương thức dã man như này đã làm hắn không thể đưa ra quá nhiều biện pháp tốt.
Dưới sức mạnh tuyệt đối mưu kế là vô dụng, khi mà thực lực của song phương đã chênh lệch tới một mức nhất định thì các thứ khác không thể hỗ trợ được gì nhiều.
Tông Như mởi thành kim đan gần đây, tu vi chưa cả đạt tới đỉnh của nhất trọng thiên, so với tu vi tam trọng thiên đỉnh cao của đối phương thì không phải chỉ thấp hơn nửa điểm một điểm.
Đừng tưởng hai người chỉ chênh nhau nhị trọng thiên, chênh lệch tu vi phải đạt tới mười lần!
Có thể nói đó là sự khác biệt giữa bầu trời và mặt đất.
Cho nên Viên Tín quyết định dùng sức mạnh để chiến thắng, ngay lập tức Tông Như rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Dù cho hắn có được pháp bảo lúc phẩm Thập Tự Chuyển Kính Đồng cũng vô pháp ngăn cản được sự tiến công của Viên Tín!
Đáng tiếc, nếu như bản thân có thể tế luyện được Thập Tự Chuyển Kinh Đồng được như ý, không chừng có thể ngăn trở những quầng sáng này!
Tông Như thầm thở dài, thu hồi Thập Tự Chuyển Kinh Đồng, chắp hai tay lại!
Oanh!
Một hư ảnh cao tới ba trướng xuất hiện ở phía sau hắn, ba đầu sáu tay, chính là đạt già kim thân!
Chỉ thấy đạt già mở một bàn tay chộp tới quầng sáng.
Ba!
Nhất thời quầng sáng bị bóp nát mà bàn tay của đạt già cũng tan biến!
Hai mắt Viên Tín lập tức đỏ lên, hắn tham lam nhìn hư ảnh đang bao phủ phía sau người Tông Như, từ hư ảnh này hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng to lớn!
Nếu như bản thân có thể tu hành được thiền quyết này…
Hắn không chút do dự điên cuồng đem linh lực quán nhập vào trong Vi Đà Xử!
Vi Thắng vô cùng chật vật, rất lâu rồi hắn chưa từng chật vật thế!
Sau khi kết thành kim đan, kiếm ý của hắn tiến triển cực nhanh, giống như mọi thứ đặt trwóc mặt hắn đều vô cùng yếu ớt. Cho tới hiện giờ gặp phải Ninh Nhất, hắn mởi cảm thụ được sự chênh lệch giữa bản thân và cao thủ chân chính.
So với Nhâm gia tam lão, Ninh Nhất ở một cấp độ khác!
Về tu vi, Ninh Nhất đạt tới đỉnh cao của tầng ba, gấp chín lần Vi Thắng, đây là do Vi Thắng tiến cảnh thần tốc, trong thời gian ngắn ngủi có thể đạt tới đỉnh cao của nhất trọng thiên! Về pháp bảo, Ninh Nhất Huyết Sát Tu La Ô có thể phát ra huyết quang khiến Vi Thắng liên tục lùi bước! Ngay cả kinh nghiệm chiến đấu, giết người thì Ninh Nhất đều hơn xa Vi Thắng!
Ngay từ đầu, trên tất cả phương diện Vi Thắng đều bị áp chế, bản thân hắn luôn kiêu ngạo vì kiếm ý nhưng nay lại bị huyết quang do Huyết Sát Tu La Ô phát ra kiềm chế mạnh mẽ! Huyết Sát Tu La Ô không biết do cái gì luyện thành mà ngay cả không khí cũng có thể ăn mòn được, vô cùng đáng sợ!
Vi Thắng không chiếm được chút thượng phong nào!
Thậm chí hắn không đánh trả được lần nào, hắn biết rõ đối phương chưa sử dụng toàn lực, bằng không thì bản thân sớm đã ngươi một nơi thân một nẻo! Mèo vờn chuột sao? Hắn không biết!
Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm, xuất kiếm! Xuất kiếm! Xuất kiếm!
Mỗi một đạo kiếm mang của hắn giống như một tầng phòng tuyến! Tuy rằng chỉ có thể ngăn cản huyết quang trong giây lát nhưng hắn chỉ có thể không ngừng phát ra kiếm ý, một kiếm rồi một kiếm, vì bản thân mà tranh thủ những giây phút ít ỏi kia!
Mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn chui vào trong mũi hắn, cảm giác tử vong thật gần!
Linh lực tiêu hao với tốc độ kinh người, rất nhanh, Vi Thắng cảm thấy được kiệt lực!
Ninh Nhất hai mắt sáng ngời đầy kích động, cơ hội tới rồi!
Hồn phách vô cùng hoàn mỹ nên Ninh Nhất không muốn gây ra bất cứ tì vết gì, hắn cố ý giữ sức, muốn bức Vi Thắng tới tình trạng cực hạn. Khi hồn phách đạt tới cực hạn sẽ trở nên vô cùng cường đại, Tu La tế luyện ra thực lực sẽ càng mạnh!
Thời khắc giấc mơ thành hiện thức khiến kẻ ngang ngược như Ninh Nhất cũng không khỏi cảm thấy kích động.
Bỗng nhiên Huyết Sát Tu La Ô sáng rực, huyết quang đại thịnh!
Vi Thắng đã sớm sức cùng lực kiệt, giống như lưu ly mỏng manh, trong nháy mắt vỡ vụn!
Huyết quang đột phá phòng tuyến cuối cùng, đánh trúng hắc kiếm trong tay Vi Thắng.
Đúng lúc này, kinh biến xảy ra!
Thanh hắc kiếm mà Vi Thắng có được từ trong chiến trường Phong Tuyệt như trở mình thức giấc!