Tu Chân Thế Giới

Chương 469: Quanh co khúc khuỷu

Huyết quang do Huyết Sát Tu La Ô phát ra đều bị hắc kiếm giữ lại.

Trong nháy mắt, hắc kiếm trảm mã đao lấy ra từ trong lò lửa, thân kiếm đỏ bừng!

Chuôi hắc kiếm đột nhiên nổ tung ra vô số mảnh vụn kiếm ý, Vi Thắng không đề phòng, hai tay bị hàng loạt những vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra. Vi Thắng thầm kêu, biết rõ lúc này tuyệt không thể buông chuôi kiếm ra được, không những không được buông mà phải cố gắng nắm chặt chuôi kiếm!

Máu từ tay Vi Thắng ngày càng chảy nhiều hơn, rất nhanh, toàn bộ chuôi kiếm đều bị bao phủ bởi máu của hắn. Nhưng chính lúc này một cảnh tượng thập phần quỷ dị xảy ra, máu dính đầy trên chuôi kiếm bỗng nhiên bị hút vào chuôi kiếm, hút sạch không còn chút nào.

Cảm giác đau như kim châm muối xát từ bàn tay truyền tới não Vi Thắng.

Vi Thắng bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, trống rỗng không còn gì!

Kinh nghiệm chiến đấu của Ninh Nhất phong phú vô cùng, biến hoá trong nháy mắt kia của hắc kiếm hắn đã nhìn ra điều gì đó! Nhưng hắn chỉ hơi kinh ngạc sau đó liền bình tĩnh trở lại, ai chẳng có một hai tuyệt chiêu bảo mệnh chứ? Thực lực song phương cách nhau quá xa, khoảng cách này không phải chỉ dựa vào một hai tuyệt chiêu là có thể san lấp được.

Hắn không chút do dự thôi động Huyết Sát Tu La Ô, chỉ thấy huyết quang tăng vọt, không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn. Huyết Sát Tu La Ô tạo ra huyết quang âm uế hung thần, đó là độc dược trí mạng đối với pháp bảo là phi kiếm, không biết bao nhiêu phi kiếm đã bị huỷ dưới huyết quang này.

Một giây, hai giây, ba giây…

Thời gian cứ thế trôi qua, tròn mười giây nhưng lại không có chút biến hoá nào! Sắc mặt Ninh Nhất có chút khó coi, hắn không ngừng thôi động linh lực, huyết quang nồng nặc tới độ giống như một thác nước màu máu! Nhưng bất luận huyết quang có cường đại tới đâu thì thanh hắc kiếm kia cũng không xảy ra chút biến hoá nào, vừa rồi Vi Thắng còn kiệt sức muốn ngã mà giờ vẫn đứng vững!

Ninh Nhất cảm thấy bất an, hắn quyết định rất nhanh, muốn dùng một kích toàn lực để tránh xảy ra biến cố, miếng ăn đến miệng còn rớt thì hối hận không kịp nữa rồi.

Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn qua mắt Vi Thắng và hắn không khỏi sửng sốt.

Con ngươi của Vi Thắng trống rỗng không có tiêu cự, không một chút sinh cơ.

Bị đối mắt như thế nhìn chằm chặp ngay cả kẻ ngang ngược như Ninh Nhất cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi!

Đột nhiên, Vi Thắng bày ra một tư thế cực kì cổ quái, cả người cong như đuôi con bọ cạp.

Đột nhiên Ninh Nhất cảm thấy bất ổn, sắc mặt đại biến, không tốt!

Không đợi hắn kịp đưa ra phản ứng, chỉ thấy Vi Thắng từ trên không trung nhẹ nhàng đâm xuống.

Không có tiếng gió thổi, không có quang mang, nhìn qua thì đó là một cú đâm vô cùng mềm yếu.

Xuỳ!

Huyết quang nồng nặc như thác lại bị một đâm nhẹ đến vô lực này xé rách, không tốn chút công sức nào, một phân thành hai!

Thế kiếm chưa dút, đâm trúng nan Huyết Sát Tu La Ô!

Ô cốt bị cắt thành hai đoạn!

Ninh Nhất vừa kinh vừa sợ vừa giận!

Mỗi nan của Huyết Sát Tu La Ô đều do hắn tiến vào biển sâu liệp sát âm linh kình, dùng xương của âm linh kình luyện chế mà thành, mỗi một nan đều cứng rắn vô cùng, phi kiếm khó mà tổn thương được. Lại trải qua trăm oán huyết sát vô số ngày đêm, mỗi một nan đều là thứ mà phi kiếm không thể phá hỏng được!

Như Huyết Sát Tu La Ô luyện tới đại thành, tự thành một giới, mười ba ô cốt kia chính là trụ cột của giới đó!

Ô cốt cứng rắn như vậy sao có thể chặt đứt được? Còn do một tên thanh niên mới đạt tới kim đan nhất trọng thiên một kiếm chém đứt nữa chứ? Điều này khiến Ninh Nhất vô cùng khó tiếp thu, thanh niên này vừa rồi còn là con mồi của hắn!

Hắc kiếm!

Vấn đề chính là do thanh hắc kiếm kia!

Ninh Nhất nhìn chằm chằm vào thanh hắc kiếm Vi Thắng đang nắm, trong mắt tràn ngập sự oán độc hung lệ, ngoài ra còn có nỗi sợ hãi!

Huyết Sát Tu La Ô là vận mệnh của hắn, nếu ô cốt bị đứt gãy thì uy lực sẽ giảm mạnh. Muốn sửa chữa là chuyện cực kì khó khăn, năm đó hắn liệp sát âm linh kình thu được mười ba căn kình cốt đều đã dùng vào chiếc ô này, không còn dư chút nào! Năm đó có thể liệp sát âm linh kình đã là vô cùng may mắn, bây giờ hắn phải đi đâu để tìm âm linh kình đây?

Càng khiến tim hắn rướm máu chính là hồn phách của Vi Thắng là vô cùng hoàn mỹ, trân quý hơn nhiều so với ô cốt!

Rốt cuộc thanh hắc kiếm này có lai lịch như thế nào?

Một kiếm vô thanh vô tức vừa rồi chính là vấn đề, nó khiến Ninh Nhất cảm thấy ý chí hung thần ẩn dưới vẻ vô thanh vô tức đó.

Con ngươi trống rỗng của Vi Thắng đang nhìn chằm chặp vào Ninh Nhất.

Không biết vì sao nhưng Ninh Nhất lại cảm thấy sợ hãi, khó mà giải thích được.

Bỗng nhiên, hắc kiếm trong tay Vi Thắng run lên, con ngươi Ninh Nhất co rút lại, sợ hãi trong lòng dâng lên, không chút do dự hoá thành một đoàn huyết quang biến mất nơi chân trời!

Quy đảo!

Ngươi chờ đó!

Cừu này không báo ta Ninh Nhất thề không làm người!

Một lát sau, Vi Thắng như cọc gỗ ngã ngửa ra phía sau, bất tỉnh nhân sự.

Hắc kiếm phiêu phù ở trong không trung, lẳng lặng bay ở cạnh Vi Thắng.

Vi Thắng đang hôn mê bị một lực lượng vô hình nào đó nâng lên.

Ba!

Quầng sáng kim sắc tạo nên cánh tay cuối cùng của đạt già kim thân tan vỡ, hư ảnh phía sau Tông Như cuối cùng không thể kiên trì nổi, rung động mãnh liệt rồi biến mất.

Cả người Tông Như run lên, mặt trắng bệch.

Viên Tín cười gằn, lén thở dốc một cái, Vi Đà Xử trong tay quang mang đại thịnh, hắn quăng Vi Đà Xử trong tay ra!

Chỉ thấy trong giây lát Vi Đà Xử bành trướng lên gấp mấy chục lần, giống như một bóng đen, mang theo thanh thế kinh người gào thét đánh tới phía Tông Như!

Đúng lúc tưởng chừng như Tông Như sắp mất mạng tới nơi thì ở phía sau bỗng bay tới một đường kiếm mang sặc sỡ, chỉ thấy đường kiếm mang sặc sỡ này giống như một dải lụa màu, từng vòng quấn lấy Vi Đà Xử đang ở giữa không trung!

Tạ Sơn!

Xuy xuy xuy!

Quang mang do Vi Đà Xử phóng ra giống như bị ăn mòn, từng chút một yếu dần đi, mà thể tích của Vi Đà Xử cũng từng chút một thu nhỏ lại.

Mặt Viên Tín không biến sắc, vẫn cười gằn như cũ! Vi Đà Xử của hắn là lấy đồng thau từ dưới lòng đất, tinh luyện qua rất nhiều lần mà thành, tuy so với Chuyển Kinh Đồng còn kém xa nhưng cũng vô cùng trân quý! Vừa rồi hắn ném đi, nhìn thì như tuỳ ý nhưng kì thực là có dụng ý, đó là "vi đà phao", thế đại lực trầm, như núi áp đỉnh, đối phương không thể trốn được!

Bằng vào một chút kiếm ý mà muốn đánh tan lực lượng của một xử này sao? Thật là si tâm vọng tưởng!

Viên Tín không thèm nhìn Vi Đà Xử, chỉ nhìn chằm chặp vào Tông Như, chỉ chờ đối phương gục ngã là hắn có thể tìm kiếm ngọc giản và Chuyển Kính Đồng, sau đó thoát khỏi chiến trường này! Có ngọc giản và Chuyển Kính Đồng thì chút tinh thạch kia chẳng đáng kể!

Một khi có được hai thứ đó, lập tức hắn sẽ tìm một nơi bí ẩn, bế quan khổ tu, sớm ngày đột phá nguyên anh!

Tạ Sơn thấy kiếm ý của bản thân không thể làm gì Vi Đà Xử, sắc mặt khẽ biến, tình thế nguy cấp đến cực điểm, lập tức không để ý tới điều gì khác, linh lực toàn thân quán nhập vào song thận kiếm trong tay!

Trong bốn người thì tu vi của Tạ Sơn là đứng đầu!

Bạo phát không giữ lại chút nào, uy lực tự nhiên không giống người thường!

Chỉ thấy trong tay Tạ Sơn từng chùm kiếm mang sặc sỡ nhỏ như tơ tằm, vô số kiếm mang thật nhỏ giống như nộ tiễn bay về phía Vi Đà Xử, trong nháy mắt khi chạm phải Vi Đà Xử, đột nhiên hoá cương thành nhu, bám chặt lấy thân xử!

Đột nhiên Tạ Sơn trợn tròn mắt, thở dốc nói: "Lăn!"

Lòng bàn tay cuộn lại!

Kiếm mang đông và nhỏ như tằm ti quang mang đại tịnh, trong nháy mắt, thất thải quang mang che mất kim quang do Vi Đà Xử phóng ra!

Chính vì thế mà Vi Đà Xử bắt lệch mất một chút, từ trong hiểm địa cả người Tông Như rơi vào trong mây.

Trong mắt Viên Tín toát lên vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đối phương có thể giải cứu được Tông Như. Nhưng ngay sau đó hắn cười nhạt, vị kiếm tu kia cả người lung lay, đứng còn không vững, hiển nhiên một kích vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của bản thân. Mà sắc mặt Tông Như trắng bệch, đã gần kề cái chết.

Hắn không nói nhiều, cất bước đi tới, xuất hiện trước mặt Tông Như, đưa hai tay ra chột lấy Tông Như.

Ba!

Lam phách hàn quang giáp tứ phân ngũ liệt.

Tông Như miễn cưỡng vung cánh tay lên, muốn liều mạng với Viên Tín.

Răng rắc!

Tay Tông Như bị bẻ gãy, mặt Viên Tín đầy sự mỉa mai, trong mắt hắn, Tông Như giờ đây chỉ đang cố giãy dụa trước khi chết thôi. Hắn đang chuẩn bị xuống tay, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.

"Nguyện lực!"

Hắn giống như bị độc xà cắn trúng, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, giọng khàn khàn đầy rung động.

Màu xám trắng giống như dây leo, lan đến cổ hắn.

Tông Như gượng cười, huyết liên trên trán đầy kiều diễm.

----------------------------

So với Tông Như Vi Thắng Tạ Sơn, tình huống của Tả Mạc thật khác xa một trời một vực, thuận lợi không còn gì để nói.

Một hấp quỷ dị của Hắc Kim Phù Binh đã phá vỡ ngũ hành la yên tráo mà Tả Mạc bó tay, cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía Tả Mạc.

Phù tu mất đi pháp bảo lợi hại nhất lại phải đối diện với tốc độ, sức mạnh kinh người của đại nhật ma thể thì đúng là số phận đã định.

Nhất là đấu pháp đánh giáp lá cà của Tả Mạc, tốc độ nhanh như quỷ mị khiến Cố Minh Công chật vật chống đỡ. Nếu không phải trên tay hắn còn mấy món pháp bảo lợi hại thì hắn sớm đã bị Tả Mạc đánh cho tan xác.

Nhưng giờ đây tình hình cũng không tốt lắm.

Khi kiện pháp bảo cuối cùng của hắn bị sinh sinh ngọ đạo trảm thành hai nửa thì mặt hắn vàng như đất.

Hắn muốn trốn cũng không được, tốc độ của hắn sao có thể so sánh với Tả Mạc. Càng khiến hắn tuyệt vọng chính là Tả Mạc đang điên rồi, công kích như cuồng phong bão táp, ngay cả chút thời gian cho hắn thở dốc cũng không có. Lúc này hắn bất chấp đau đớn lấy ra ngũ hành la yên tráo, pháp bảo có tốt mấy đều có thể tái luyện chế nhưng nếu như mạng nhỏ cũng chẳng còn thì pháp bảo tốt để làm gì chứ!

Hắn chỉ cần năm giây là có thể thoát đi được!

Hắn có một cái truyền tốn phù, tương thông với động phủ bên trong, một khi thi triển là có thể trốn vào động phủ. Là một gã phù tu, truyền tống phù là bảo bối hắn tin cậy, sao có thể quên được chứ?

Nhưng ngay cả năm giây mà đối phương cũng không cấp cho hắn, hắn đã dùng mọi loại thủ đoạn, trá, lừa, lừa gạt để kéo dài thời gian nhưng đối phương không hề để ý, chỉ vùi đầu vào tấn công, giống như hắn là kẻ thù truyền kiếp vậy.

Cố Minh Công khóc không nổi, rõ ràng hắn là người mất pháp bảo, hắn là kẻ bị đánh tới mức chật vật khổ sở, vậy sao đối phương còn trút toàn oán khí lên mình như vậy? Hắn nào biết, Tả Mạc nhớ tới việc bản thân bị mất hai trăm con linh thú, đau lòng muốn chết, tự nhiên sẽ phải trút hết giận dữ lên hắn.

Nếu không phải tu vi của Cố Minh Công cao hơn so với Tả Mạc thì hắn không có khả năng chống đến bây giờ!

Người này tuổi còn trẻ mà gian xảo như cáo!

Đành chấp nhận số phận thôi!

Cố Minh Công dần đuối sức, không còn hi vọng, đúng lúc này có một bản tay nắm lấy cổ họng hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất