Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa (Dịch)

Chương 61 Nham Xà

- Cô nương này, tính tình thật nôn nóng.

Nhìn quan Thanh Nhi dũng mãnh chen vào trong khe, Ngu Tử Du dở khóc dở cười.

Hắn không ngờ rằng Thanh Nhi ngốc ở Nhân loại lâu như vậy nhưng vẫn còn xúc động như thế?

Có điều, nghĩ lại, Ngu Tử Du cũng chỉ có thể in lặng.

Phải biết Thanh Nhi là một luồng u hồn, riêng là vật lý công kích miễn dịch, là đủ làm nàng không sợ đại đa số thế công.

Mà Thanh Nhi có năng lực như vậy, lực lượng quả thực rất đủ.

. . . . .

Vụ ảnh lượn quanh, khói đỏ vút không.

Chỉ một lát sau, Thanh Nhi đã trốn vào sâu trong khe hở, tầm hơn trăm mét.

Có điều, càng đi sâu xuống, sắc mặt Thanh Nhi càng kích động.

Bởi vì, nó cũng mang ý nghĩa, tỷ lệ khe hở này thông với mỏ linh thạch lại càng tăng.

Nếu như không ngoài ý muốn, phía dưới chắc hẳn là mỏ linh thạch.

Nghĩ tới đây, bàn tay thanh tú của Thanh Nhi khẽ phẩy, tốc độ khói đỏ hạ xuống lại là nhanh thêm mấy phần.

Không bao lâu sau, thân ảnh Thanh Nhi đột nhiên dừng lại.

- Linh khí. . .

Vừa thì thầm, Thanh Nhi nhìn qua cảnh sắc phía dưới phảng phất giống như đang phun trào quang hoa ngũ sắc, trông lòng cũng là nao nao.

Không ngờ nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi.

Linh khí vốn không màu, mà ở trong mắt siêu phàm giả, Linh khí lại tựa như hơi nước bốc hơi vào mùa hè, từ từ dâng lên năm màu mờ mịt.

Nhưng bây giờ, linh khí nơi này dâng trào dù trong mắt thường nhân cũng đều có năm màu sặc sỡ.

Có thể thấy, nồng độ linh khí phía dưới đáng sợ cỡ nào.

Có điều, đây không phải là quan trọng nhất.

Quang trọng nhất chính là, có một mỏ linh thạch này, chủ nhân liền có thể dễ dàng che dấu Nhân loại giám sát.

Nghĩ tới đây, Thanh Nhi thở ra một hơi thật sâu, đè xuống kích động đang dâng lên trong lòng.

. . .

Một lát sau, thân hình khẽ chuyển, lần nữa hóa thành một luồng khói đỏ, Thanh Nhi đã đi đến khe hở dưới đáy.

Nhìn qua chỗ phát sáng cách đó không xa, Thanh Nhi đột nhiên tăng tốc độ.

Ầm ầm một tiếng, phảng phất như đi vào biển cả.

Quang hoa năm màu bao bọc cả người nàng, linh khí nồng đậm không tan tuỳ ý lưu chuyển.

Mà lúc này, Thanh Nhi không quá trầm mê ở trong biển Linh khí này.

Tuy cảm giác rất thoải mái dễ chịu, nhưng xa xa truyền đến mùi hôi thối nồng đậm khiến sắc mặt Thanh Khí hơi thay đổi.

Ngước mắt, Thanh Nhi đã trông thấy cách đó hơn mấy chục mét, có một con mãnh xà tự như ngọn núi nhỏ lẳng lặng chiếm cứ tại đây.

Một đôi mắt rắn xanh biếc loé lên tia sáng, âm lãnh mà khiến người sinh ra sợ hãi.

Dáng người thon dài, xoay quanh mà lên.

Bộ vảy màu vàng đất giống vảy ra bao bọc toàn bộ thân thể, phía lưng màu vàng nhạt, còn lại đều là màu vàng sẫm như nham thạch. . .

Dù không nhìn được hết cơ thể, nhưng chỉ mỗi thân thể thô to như thùng nước kia, chí ít cũn phải hài hai ba mươi mét.

- Đây là Nham Xà?

Con ngươi co rụt lại, nhìn qua cự mãnh cực kỳ đáng sợ này, khoé miệng Thanh Nhi hơi mở.

Nham Xà, một loại mãng xà biến dị có thể điều khiển Thổ nguyên tố, mà danh xưng Nham Xà được xuất phát từ danh sách dã thú biến dị của quân đội.

Trong đó đã ghi chép mấy trăm loại dã thú biến dị to nhỏ khác nhau.

Mà Nham Xà, là một trong những dã thú biến dị săn mồi đứng đầu, toàn thân tựa như đá hoa cương đúc thành, một thân phòng ngự có thể không cần để ý đến phần lớn lửa đạn.

Chỉ là, con trăn lớn trước mắt này có một vài chỗ khác với Nham Xà.

- Gia hỏa này. . .

Ngơ ngác nhìn con trăn lớn bên ngoài lộ ra khí tức đại địa cùng bộ vảy vàng đất, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Thanh Nhi.

Nhưng vào lúc này.

- Tê tê. .

Thè ra chiếc lưỡi dài nhọn, Nham Xà lạnh lùng nhìn Thanh Nhi cách đó không xa.

Ngay sau đó, đuôi rắn cách đó không xa nhẹ nhàng dập xuống.

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, đại địa đột nhiên rung mạnh.

Mà ngay vào thời khắc này.

Phụt!

Một đầu Thổ Thứ bén nhọn phóng ra từ mặt đất phá cả hư không, đâm xuyên qua thân ảnh Thanh Nhi.

- Thật đáng sợ.

Hờ hững nhìn Thổ Thứ đâm xuyên thân thể, sắc mặt Thanh Nhi vẫn bình tĩnh như thường.

Công kích vật lý hoàn toàn vô dụng với nàng, đó cũng không phải là nói suông.

Đương nhiên, suy xét đến lực phòng ngự đáng sợ đao thương bất nhập của Nham Xà, Thanh Nhi cũng không có hứng thú dây dưa ở đây cùng nó.

Loại quái vật này, chỉ có chủ nhân mới đủ khả năng để đánh một trận.

Dù sao, nếu như nàng đoán không lầm, đầu Nham Xà này đã hoàn thành lột xác, hoá thành Yêu thú siêu phàm nhất giai.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Nhi cũng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn phát hiện ra sớm.

Nếu không cho nó thêm một đoạn thời gian, không biết sẽ sinh ra Yêu thú dạng gì nữa.

- Hô. . .

Thở ra một hơi thật sâu, Thanh Nhi nhìn xung quanh một vòng.

Cự mãng chiếm phía Tây, lẳng lặng hấp thu Linh khí tràn ra từ linh thạch.

Mà mỏ linh thạch tọa lạc ở phía Đông, mặc dù chỉ lộ ra…ngọn, nhưng cũng có thể thăm dò được quang bị vùi lấp giữa ngọn núi.

Chỉ là, lúc này, giống như phát hiện ra được cái gì đó, đôi mắt Thanh Nhi chợt nhắm lại.

Ngước mắt nhìn lại, ở một góc mỏ linh thạch lộ ra phía trên, đúng là có một gốc cây màu đỏ như máu.

Hương thơm nhàn nhạt lan toả trong khôgn khí, một cỗ xao động tựa như bản năng dâng lên trong lòng.

- Thực vật sinh trưởng ở bên trên linh thạch sao?

Khi thì thầm, sâu trong đôi mắt Thanh Nhi cũng hiện lên một vòng dị sắc.

Linh thảo bựa này, chắc chắn sẽ rất có lợi cho chủ nhân.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, con trăn lớn kia hình như rất để ý đến cái gốc cây đỏ như máu này.

Sau một kích thất bại, nó không lập tức phát động thế công lần nữa mà đưa mắt nhìn đến gốc cây đỏ rực kia, cực kỳ cảnh giác, giống như rất sợ có người cướp đi.

Cười hắc hắc, trong lòng Thanh Nhi cũng hiểu rõ.

Chợt, thân ảnh nhẹ chuyển, đã hóa thành một luồng khói đỏ, đi về phía gốc cây.

- Ngâm. . .

Đột nhiên một tiếng gào thét vnag lên, giống như rồng mà không phải là rồng, giống như rắn mà không phải rắn, lại mang theo một cảm xúc cực độ điên cuồng cùng bạo ngược.

Ngay sau đó, một cái miệng to như chậu máu cắn tới phía Thanh Nhi.

Nhanh.

Như thiển điện.

Ai có thể ngờ cự mãnh với hình thể khổng lồ này lại có tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai chứ.

Chỉ là, đáng tiếc là, nói đối mặt với Thanh Nhi, một luồng u hồn.

Nếu không phải kiêng kị con trăn lớn này có thủ đoạn tổn thương được u hồn, Thanh Nhi cũng không cần phải chậm chạp như vậy.

Khẽ lắc đầu, khoé miệng Thanh Nhi lại là nhấc lên một vòng cười lạnh.

Chợt, tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã rời xa miệng lớn đỏ như máu kia.

Ngay sau đó, hư ảo tay phải hóa thành thực chất, chộp tới gốc cây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất