Sương mù tràn ngập sơn lâm.
Tô Hổ cầm đầu, dẫn đầu đi sâu vào trong Mê Vụ Đại Sơn, có Thiên Cầm với giác quan thứ sáu chỉ đường, lại có hai siêu phàm giả thanh niên khôi ngô cùng Lãnh Phong hộ tống, tiểu đội năm người đi trong Mê Vụ Đại Sơn chẳng khác gì giẫm trên đất bằng.
Mà đáng nhắc tới, thanh niên nho nhã mang mắt kính chỉ là một phú nhị đại bình thường không có sức mạnh gì, sau đó nha, lại coi trọng Thiên Cầm.
Thế là, một màn cẩu huyết diễn ra.
Gia hỏa này vì theo đuổi Thiên Cầm, vậy mà kiên trì gia nhập đội ngũ.
Nghe nói, vì thế Tô Hổ thu không ít phía quản lý.
- Sương mù này vì sao không tan?
Mang theo cảm xúc phàn nàn, thanh niên kính mắt cũng kêu khổ không thôi.
- Mê Vụ Đại Sơn, vốn chính là ngọn núi quanh năm không tan sương trắng.
Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua thanh niên yếu ớt, bước chân Tô Hổ dừng lại, giải thích một phen.
Chỉ là, lúc này hắn cũng nhìn ra, thanh niên mắt kính này không phải cùng một dạng với bọn hắn.
Nên, dù thời đại đang biến hoá, có người vẫn như vậy sao?
Phế vật, cuối cùng vẫn là phế vật.
Nếu không phải nể mặt ví tiền của hắn, Tô Hổ tuyệt đối sẽ không mang tên ngu ngốc này vào Mê Vụ Đại Sơn.
Có điều, may mắn, lần này thăm dò chỉ là Mê Vụ Đại Sơn.
Nơi này dù nguy hiểm thế nào cũng chỉ là khu vực cảnh báo màu vàng.
Dù gần đây có người đề nghị nâng nó thành khu vực màu đỏ nguy hiểm, nhưng bởi vì sương mù này lan tràn quá rộng, quá lâu, đến mức thường nhân sinh ra lòng kiêng kỵ.
Nhưng cho tới bây giờ không có người nào phát hiện, Mê Vụ Đại Sơn có dã thú biến dị cường đại xuất hiện.
Mà không có dã thú biến dị cường đại xuất hiện, Mê Vụ Đại Sơn căn bản cũng không quá nguy hiểm, quân đội đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận nó là khu vực nguy hiểm màu đỏ.
Phải biết, khu vực nguy hiểm màu đỏ không thể đặt tuỳ tiện.
Sau mỗi một khu vực nguy hiểm màu đỏ đều có một con thậm chí hai
Mỗi một cái màu đỏ khu vực nguy hiểm lưng về sau, đều là có một nhóm thậm chí hai nhóm quân đội.
Liên Bang mặc dù cường đại, là cường quốc số một số hai trên thế giới, nhưng lực lượng quân đội cũng có hạn.
Mà bây giờ, riêng vùng duyên hải vì dự phòng biến dị hải quái đã gọi hai nhóm quân đội biên phòng về.
Có thể nghĩ, tình hình Liêng Bang bây giờ thế nào.
Bây giờ, đã là có người đề nghị tăng cường quân bị.
Mà đề nghị này cũng được rộng rãi dân chúng hưởng ứng.
. . . . .
Nhưng mà lúc này, đội ngũ năm người này không hề phát hiện, xa xa có một ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
- Ai. . .
Thở dài một cái, trong lòng Ngu Tử Du cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Nhân loại, xưa nay không thiếu người có lòng hiếu kỳ đầy mình.
Hơn nữa càng không thiếu người tham lam.
Xa xa, nhìn đội ngũ năm người lưng bao lớn bao nhỏ, Ngu Tử Du cũng có thể đoán được bọn hắn đến Mê Vụ Đại Sơn để thu tập Linh Hoa linh thảo.
Dạng người này, mấy tháng này, Mê Vụ Đại Sơn không hiếm.
Có điều, bởi vì sương mù dày đặc, có rất ít người có thể chân chính đi vào Đại Sơn.
Phần lớn đều dạo qua ngoài rìa một vòng, lại bởi vì Ngu Tử Du cố ý trêu đùa, biến ảo sương mù, những người này đều mang khuôn mặt kinh hoảng chật vật mà chạy.
Nhưng đội ngũ này lại khác.
Không nhìn sương mù, đi thẳng vào sâu trong núi. . .
Nhìn qua bọn hắn tựa như đi một đường thẳng, ánh mắt Ngu Tử Du nhịn không được mà lấp loé.
Ẩn ẩn có một vòng hàn quang, lóe lên một cái rồi biến mất.
Nương theo thời đại mới xuất hiện, thiếu một hai người hẳn cũng không quan trọng.
Dù sao, dựa theo lời của Thanh Nhi, gần đây nồng độ linh khí dần dần tăng lên, dã thú biến dị cũng càng cường đại, các vụ tập kích người cũng càng tấp nập.
Chỉ mới trôi qua tháng mười, số lượng người chết bao gồm mất tích ở tỉnh này đã đạt tới mấy vạn.
Tuy phần lớn đều dựa vào thôn trang gần đại sơn, nhưng con số này cũng đủ khiến người thấy mà giật mình.
- Hô. . .
Thở ra một hơi thật sâu, Ngu Tử Du có chút do dự.
Giết, hay không giết.
Những người này không phải bên quân đội, giết cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Mà không giết, nhìn đường đi của những người này, lại thẳng đến thung lũng Bắc Vũ của hắn.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hơn nửa này sau bọn hắn sẽ có thể đi đến gần phụ cận Ngu Tử Du.
- Cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu tiếp tục tới gần, vậy cũng đừng trách ta.
Trong thanh âm lạnh lùng, Ngu Tử Du cũng không thèm che giấu sát ý nữa.
So với những nhân loại này, Ngu Tử Du vẫn để ý bản thân mình hơn.
. . . .
Nhưng mà đúng vào lúc này, Ngu Tử Du chợt khẽ giật mình.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thình lình phát hiện ba cây số phía trước nhóm năm người này, có một con cọp màu trắng dài ba bốn mét đang chậm rãi tới gần.
- Chậc chậc. . .
Chậc chậc một tiếng, sắc mặt Ngu Tử Du chợt quỷ dị.
Mấy tên này, vận khí cũng không được tốt cho lắm.
Lại bị gia hỏa này để mắt tới.
【 chủng tộc: Biến dị Bạch Hổ.
Cấp bậc: Nhập giai cấp bảy.
Năng lực: Biến dị lợi trảo —— lợi trảo có thể so với hợp kim titan đủ để xé rách hết thảy, dù là một tảng đá lớn cũng có thể xé rát thành hai nửa trong nháy mắt.
Hổ gầm —— thân là bách thú chi vương, một tiếng hổ gầm, vạn vật kinh hãi, người nhát gan thậm chí sẽ mất đi dũng khí phản kháng. 】
Một một biến dị Bạch Hổ chiến lực cực kỳ cường đại.
Cũng là một sủng vật mà Ngu Tử Du luôn chú ý.
Ngoại trừ nó ra, ở góc Tây Nam còn có một con tinh tinh biến dị hình thể chẳng khác gì trong phim.
Mê Vụ Đại Sơn ngoại trừ đám người Ngu Tử Du là nhóm dã thú biến dị tiến hoá nhanh nhất, cũng chính là nhóm đứng đầu chuỗi thức ăn.
Mà bây giờ, Bạch Hổ biến dị này đã coi năm người gan lớn này làm con mồi.
- Chúc các ngươi may mắn.
Từ xa xa để lại mộc câu chúc phúc, Ngu Tử Du thu hồi tâm tư xuất thủ.
Có Bạch Hổ ra tay, năm người bọn hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Mà lại Bạch Hổ ra tay có một điểm tiện lợi chính là nếu đến lúc đó thật sự khiến nhân loại chú ý, Ngu Tử Du cũng có thể tiện tay ném Bạch Hổ biến dị ra ngoài, hấp dẫn chú ý.
- Hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du nở nụ cười không có tiết tháo chút nào.
Về phần hắn, um, chờ một chút, đợi đến khi hắn nghiên cứu hoàn chỉnh năng lực thổ độn, khi đó có thể đánh có thể chay dù bại lộ cũng không ảnh hưởng gì.
Về phần hiện tại, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Chỉ cần việc không cần xuất thủ, tuyệt đối sẽ không ra tay.
. . . .
Mà đúng lúc này, tiểu đội năm người lấy Tô Hổ cầm đầu chợt dừng lại.
- Làm sao vậy, Thiên Cầm nha đầu?
Nhìn qua bỗng nhiên thấy Thiên Cầm dừng bước, Tổ Hổ nhíu mày hỏi.
- Ta có một dự cảm cực kỳ không tốt.
Sờ lấy ngực, cảm được cảm xúc đè nặg trong ngực, hô hấp của Thiên Cầm cũng dần trở nên dồn dập.
- Thiên Cầm.
Mang theo cảm xúc lo lắng, gã đeo kính đi tới dường như muốn đỡ lấy thiếu nữ này.
Cũng không đợi hắn tới gần.
Vút.
Mang theo tiếng xé gió, một tia han quang đã xẹt qua trước mắt hắn.
Ngước mắt, gã đeo kính thình lình phát hiện, Lãnh Phong vốn kiệm lời ít nói chợt vọt tới bên cạnh Thiên Cầm, một cây chuỷ thủ dừng ngay trước mi tâm hắn.
- Cút.
Lạnh lùng quát khẽ, ánh mắt Lãnh Phong lại quay về trên người Thiên Cầm, sắc mặt chẳng biết từ lúc nào trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
- Ngươi. . .
Nhìn qua Lãnh Phong đang cầm chuỷ thủ chuẩn bị đâm về phía mình, gã đeo kính hốt hoảng lui lại một bước, sâu trong đôi mắt hiện lên một vòng sợ hãi.
Nhưng một lát sau, giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của hắn đỏ ửng lên:
- Tên chết tiện nhà ngươi, muốn chết phải không?
Ở ngay trước mặt hắn, chạy đến trước mặt cô gái hắn thích, còn dám nói hắn cút, chuyện này nam nhân nào nhịn cho được.
Huống chi, gã đeo kính vốn là phú nhị đại kiêu căng.
Không chút suy nghĩ, gã đeo kính đã sờ về phía bên hông.
Một lát sau, họng súng đen nhánh đã chạm vào huyệt thái dương của Lãnh Phong.