Tiêu tốn trọn vẹn bốn ngàn điểm tiến hóa cho năng lực cường hóa Thổ Nguyên Tố, Ngu Tử Du cũng có chút mỏi mệt.
Vẫn trước sau như một.
Điểm tiến hóa mặc dù nhiều, nhưng vẫn không thể làm bớt đi cảm giác mỏi mệt của thể xác tinh thần trong quá trình cường hó.
Nhất là, Thổ Nguyên Tố cường hóa, rất khảo nghiệm tinh thần lực.
Hiện tại Ngu Tử Du chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Ủ rũ xông lên đầu, Ngu Tử Du chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng mà, đúng lúc này, giống như phát hiện ra cái gì đo di chuyển, Ngu Tử Du chợt nhướng mày.
Nhìn qua một góc, Ngu Tử Du thình lình phát hiện, chẳng biết lúc nào, thanh niên khôi ngô trọng thương sắp chết kia nhờ vào sinh mệnh tinh hoa của hắn khôi phục như lúc ban đầu bây giừ đang sinh long hoạt hổ ở nhà trên cây nhảy lên nhảy xuống, ý đồ xé rách căn nhà rời đi.
- Gia hỏa này.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ lại, Ngu Tử Du cũng hiểu rõ.
- Gia hoả này, hẳn còn chưa biết sự tồn tại của Ngu Tử Du.
Dù sao, hắn không có năng lực giống Thiên Cầm…biết được căn nhà trên cây cầm tù hắn chỉ là một góc của Thụ Yêu khủng bố.
Không có hứng thú giày vò, càng không có hứng thú thu thập.
Ngu Tử Du đang định dùng rễ cây đâm hắn đính vào trên tường nhà, nhưng một lát, giống như là nghĩ đến cái gì, hắn chợt phát ra một tiếng cười lạnh.
Rễ cây di chuyển, một hầu tử bộ lông toàn thân xinh đẹp cao tầm tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiểu Kim, cho ngươi một đồ chơi thú vị.
Cười cười, trong ánh mắt mờ mịt của con khỉ vàng, Ngu Tử Du đã dùng rễ cây ném nó vào trong nhà của thanh niên khôi ngô kia.
Bây giờ thực lực của con khỉ này đã gần đến Nhập giai cấp sáu, không còn yếu nữa.
Hơn nữa mỗi ngày đều ăn lá cây rơi xuống của Ngu Tử Du, ỷ vào bản mệnh thiên phú cực hạn hấp thu, không ngừng tăng cường thể phách.
Tuy linh lực chỉ mới sáu bảy ngàn, nhưng thể phách kia quả thực khiến người tê cả da đầu.
Dựa theo Ngu Tử Du suy đoán, bảo vệ bộ vị yếu ớt, gia hỏa này có thể chạy một vòng trong mưa bom bão đạn mà không có chuyện gì.
Mà bây giờ, Ngu Tử Du không chào hỏi một tiếng ném một con khỉ như thế vào căn nhà trên cây của thanh niên khôi ngô, có thể thấy việc này có nghĩa gì?
Có điều, trước khi ngủ, Ngu Tử Du vẫn dặn dò một câu:
- Cố gắng đừng đùa chết hắn, đương nhiên, nếu gặp được nguy hiểm, vậy không cần nhẹ tay, làm thịt cũng không sao.
Chí ít ở trước mắt, đối với Ngu Tử Du mà nói, những biến dị dã thú này quan trọng hơn nhân loại.
Hơn nữa, những nhân loại này, hắn chỉ coi trọng mỗi một nữ tử Thiên Cầm kia mà thôi.
Năng lực rất quỷ dị.
Còn hai người kia, nhiều lắm chỉ là quà tặng kèm, kèm thêm hai người, thiếu một cái không chê ít.
. . . . .
Thời gian nhoáng một cái, mặt trời đã lên cao ba sào. . .
Thân thể Ngu Tử Du chậm rãi tỉnh lại, linh lực bắt đầu quay vòng.
Trong lúc mơ hồ, liên tục không ngừng Linh Lực từ đại địa phun lên. .
- Những người kia thế nào?
Giống như nghĩ đến cái gì đó, Ngu Tử Du chợt chuyển mắt, kéo đến mấy căn nhà trên cây.
Một lát sau, trong tầm mắt hắn là một thiếu nữ tóc đen, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, phảng phất đã nhận mệnh.
Mà bên kia, là một thanh niên khôi ngô, mặt mũi bầm dập núp ở một góc.
Nhìn kỹ lại, trên giường của hắn chính là một con khỉ màu vàng, bắt chéo hai chân, một bộ dáng đại gia.
Mà lúc này, dường như phát hiện ra ánh mắt của Ngu Tử Du.
- Chi chi. . .
Con khỉ màu vàng phát ra tiếng kêu ma tính, giống như đang cười.
- Gia hỏa này. . .
Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngu Tử Du cũng từ từ mở nhà trên cây ra.
- Oanh. . .
Nương theo rễ cây cây nhúc nhích, một cánh cửa đã lôi ra.
Nhìn thấy một cánh cửa này, thanh niên khôi ngô núp trong góc chợt trở nên kích động, cả người nhảy lên một cái.
Cũng không đợi hắn chạy tới cửa:
- Bá.
Một vệt kim quang xẹt qua, ngay sau đó, 'Bành' một tiếng, một nắm đấm nho nhỏ liên tiếp rơi xuống mũi của thanh niên này.
- Răng rắc.
Tiếng xương nứt răng rắc thanh thuý, nước mắt thanh niên khôi ngô chảy ra.
- Ta muốn làm thịt ngươi.
Cuồng nộ không ngừng, nhưng một lát, nhìn qua con khỉ vàng đang chống nạnh ở ngoài cửa.
Thanh niên khôi ngô sợ hãi.
Thật sự rất sợ.
Một đêm ở chung, đã san bằng góc cạnh của hắn.
Mà tiếng gào thét vừa rồi, đã là tiếng gào thét cuối cùng của hắn.
Che lấy chiếc mũi đứt gãy, thanh niên yên lặng đi đến một góc . .
Chỉ là trong lúc mơ hồ, Ngu Tử Du mơ hồ nghe được tiếng ngẹn ngào.
Mũi gãy, hẳn cũng không dễ chịu.
Có điều, khó nhất chịu vẫn là lòng tự trọng của hắn.
Đương nhiên, có lẽ không chỉ là lòng tự trọng, còn có sinh ra làm người, bẩm sinh đã nhìn xuống giống loài khác, nhưng trong vòng một đêm đã hoàn toàn vỡ nát... . .
Bị một con khỉ ức hiếp đến mức này cũng quá đủ rồi.
Cười cười, Ngu Tử Du lơ đễnh, ngược lại xoay chuyển ánh mắt, kéo đến thanh niên cuối cùng.
Chỉ là, lần này, trước mắt hắn lại sáng lên.
- Đây là?
Nhìn vào nhà trên cây, đứng đối diện với thanh niên là một cái bóng, Ngu Tử Du cũng hiếu kì.
Ánh mắt ngưng lại.
Một lát sau, khắc sâu vào tầm mắt hắn chính là tin tức liên tiếp.
【 chủng tộc: Nhân loại biến dị.
Cấp bậc: Nhập giai cấp sáu.
Bản mệnh thiên phú: Hắc ảnh —— trong thân thể ký túc hắc ảnh có thể thực thể, có thể tự do co duỗi biến hình, càng có thể mượn hắc ám thấp thoáng tự thân. . . Một loại thiên phú chiến đấu rất đáng sợ. 】
Ngơ ngác nhìn người thanh niên này, Ngu Tử Du không nghĩ tới, thiên phú Nguyên tố được nhân loại ca tụng là đỉnh cấp, hắn lại lấy được một cái.
Chỉ là, lần này còn là Hắc ám thiên phú vô cùng quỷ dị.
- Chậc chậc.
Chậc chậc miệng, Ngu Tử Du đang suy nghĩ có nên bồi dưỡng gia hoả này hay không.
Nhân loại cũng được coi mà một tẩu thú.
Như vậy, hắn tọa hạ chín đại tẩu thú, liền có bốn cái.
Đương nhiên, hiện tại Ngu Tử Du chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Trước khi nhân loại này chưa hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không giết đã rất không tệ rồi.
Chờ bọn hắn dạy đám biến dị dã thú Cửu Vĩ và Ngưu Ma tri thức nhân loại, Ngu Tử Du còn phải xem biểu hiện của bọn hắn.
Kỳ thật, lúc này Ngu Tử Du nghĩ đến sinh mệnh tinh hoa.
Nếu tinh hoa này dùng lâu dài, thật sự có thể trực tiếp nô dịch lòng người, thật ra cũng không tệ lắm.
Làm vậy sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều.
Chẳng qua đáng tiếc.
Trước khi chưa có thời gian kiểm nghiệm, Ngu Tử Du tuyệt đối sẽ không quá ỷ lại năng lực khác của sinh mệnh tinh hoa.
Lỡ như mất đi hiệu lực, Ngu Tử Du lại trọng dụng nhân loại.
Chuyện như vậy quá liều.
Nói cách khác, trừ phi mấy người này cam tâm tình nguyện dâng hiến toàn bộ cho hắn, nếu không bọn hắn vĩnh viễn sẽ có ngăn cách.
Thậm chí, ngay cả thung lũng Bắc Vũ cũng không bước ra một bước.
Ai dám bước, Ngu Tử Du tuyệt đối không ngại dùng rễ cây xuyên thủng trái tim của hắn.
Việc liên quan đến an nguy của bản thân, Ngu Tử Du vẫn rất cẩn thận.
. . . . .