Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 40: Các nhà

Chương 40: Các nhà
Đỗ gia.
Trong nhà chính, Đỗ Hải ngồi trên ghế bành, cau mày trầm ngâm, không nói một lời.
Vương Thiến đôi mắt đỏ bừng, cũng im lặng không nói một lời.
Đỗ Dũng và Đỗ Mãnh hai huynh đệ đứng đó, thần sắc đầy vẻ khẩn trương.
Không khí ngột ngạt bao trùm, những nha hoàn bưng trà rót nước đứng nép một bên, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Đỗ Hải hay tin Lưu Diệu Tổ bị trảm, gia sản bị tịch thu sạch sẽ, số bạc năm trăm lượng miễn dịch ngân mà hắn đã giao, giờ đây cũng coi như trôi theo dòng nước.
Số bạc tổn thất ấy tạm thời không cần nhắc tới cũng được, cái khó trước mắt là phải chọn ai đi tham gia quân ngũ?
Trong lòng của hắn nghiêng về Đỗ Dũng, vì Đỗ Dũng có thực lực mạnh hơn một phần. Song, nếu cứ thế mà chọn Đỗ Dũng, e rằng sẽ không khỏi quá bất công.
Sau một hồi trầm mặc kéo dài, hắn cuối cùng cũng cất lời: "Chẳng bằng gieo đồng tiền đi."
Không một ai dám cất lời đáp lại, trong phòng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.
Đỗ Hải lấy ra một viên tiền đồng, một mặt có khắc chữ "Càn Nguyên thông bảo", mặt còn lại thì không có chữ nào.
"Chữ hướng lên trên, thì Đại Dũng đi. Không có chữ, thì Nhị Mãnh đi."
Nói xong, hắn đem tiền đồng đặt lên đốt ngón tay trỏ bên tay trái, ngón tay cái cong lại búng ra.
"Đinh" một tiếng vang giòn, tiền đồng gieo bổng lên, trên không trung xoay tít không ngừng.
Khi đồng tiền rơi xuống, Đỗ Hải quay đầu, chẳng buồn nhìn tới, tay trái "Ba" một tiếng, đập mạnh xuống mặt bàn. Vì sức lực quá lớn, suýt chút nữa làm nứt toác mặt bàn gỗ chất lượng cao.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về bàn tay trái của hắn.
Đỗ Hải chậm rãi nhấc lòng bàn tay lên, đồng tiền trên bàn hiện rõ ba chữ "Càn Nguyên thông bảo" ngửa mặt lên trên.
—— ——
Đại trạch Lưu gia, cửa lớn đóng im ỉm.
Ngoài cửa đang vây kín một đám người.
"Lưu đại hộ, mở cửa! Trả tiền!"
"Nợ tiền trả tiền là lẽ trời đất, thiên kinh địa nghĩa, còn muốn giựt nợ hay sao?"
"Năm trăm lượng bạc ấy là nhà ta bán hết ruộng đất mới góp đủ, ngươi không trả, chúng ta biết sống thế nào đây?"
Có người đem cửa chính nện đến vang dội, rung lên bần bật.
Ngay lúc đó, một thớt tuấn mã gáy vang lanh lảnh từ xa phi nước đại đến gần, dừng phắt lại trước cổng đại trạch Lưu gia.
Người trên lưng ngựa linh hoạt xoay người nhảy xuống, quát lớn: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Lưu Hồng Triển? Các ngươi Lưu gia khi nào cho ta trả tiền, còn khoản năm trăm lượng bạc miễn dịch ngân nữa chứ!"
Bọn hắn vây quanh Lưu Hồng Triển, xông tới đòi tiền hắn.
"Các ngươi tiền giao cho người nào?"
"Thúc thúc của ngươi Lưu Diệu Tổ a."
"Vậy các ngươi hãy đi mà đòi thúc thúc ta ấy."
"Ngươi, ngươi thúc đều đã chết, lẽ nào khoản tiền này chẳng phải nhà các ngươi phải trả sao?"
Lúc này Lưu Hồng Triển đang đầy bụng lửa giận ngút trời, hắn quát: "Thúc ta chết rồi, gia sản đã bị tịch thu sạch, ngay cả nha môn cũng không liên lụy đến nhà chúng ta, các ngươi lấy tư cách gì mà đòi nhà ta phải trả? Cút hết đi! Cút hết cho ta!"
"Kia. . ."
"Mau cút! Nếu không, ta sẽ không khách khí đâu!"
Hắn dù sao cũng là cao giai võ giả, những kẻ đòi nợ kia thấy hắn nổi giận lôi đình, chỉ đành sợ sệt mà bỏ đi.
"Một lũ cẩu vật, khi thúc ta còn tại thế chúng có dám bén mảng tới đây không?"
Lưu Hồng Triển miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa, trở vào trong nhà.
Lưu Diệu Tông, Lưu Hồng Vĩ, Lưu Hồng Đồ đều đang đợi hắn.
Trong nhà bọn họ, Lưu Hồng Vĩ đã thành hôn, nương tử hắn lại đang mang thai, nên không cần bị trưng binh.
Lưu Hồng Triển và Lưu Hồng Đồ, hai người đều đã qua tuổi mười lăm mà vẫn chưa thành gia lập thất, cần phải chọn ra một người đi tòng quân.
"Nhị ca."
Lưu Hồng Đồ thấy nhị ca trở về, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu mà nhìn về phía hắn.
Lưu Hồng Triển chẳng thèm nhìn đến ánh mắt tam đệ, nhìn về phía Lưu Diệu Tông: "Cha, để tam đệ đi thôi, hắn công phu không yếu, không dễ dàng như vậy chết. Còn ta, phải ở nhà tọa trấn mới được."
"A? Nhị ca, luận võ đạo ngươi mạnh hơn ta nhiều lắm chứ."
Lưu Hồng Đồ không nghĩ tới nhị ca vậy mà lại muốn đẩy hắn ra chiến trường.
"Chính bởi võ đạo của ta mạnh hơn, cho nên ta mới muốn ở nhà. Nếu không phải ta, có thể đuổi đám đòi nợ ngoài cửa đi được sao?
Vả lại, chờ đến khi ta luyện thành thung công tầng thứ ba, ắt sẽ có hy vọng đột phá Tiên Thiên cảnh, để tái hiện huy hoàng cho Lưu gia ta. Tam đệ, còn võ đạo thiên phú của đệ, đến cả việc luyện thành thung công tầng thứ ba cũng đã khó khăn, chớ nói gì đến chuyện đột phá Tiên Thiên."
Lưu Hồng Triển nói cũng có lý lẽ riêng của hắn. Gia đình hắn trước đây từng ỷ thế hiếp người, đắc tội không ít kẻ, nay thúc hắn đã chết, không còn cao giai võ giả nào tọa trấn, e rằng sẽ bị người ta trả thù ngược lại.
"Nhưng... nhưng ta sợ chết lắm, nhị ca."
Lưu Hồng Đồ âm thanh run rẩy.
"Chẳng lẽ ta đây lại không sợ chết sao?! Trước mặt các bậc Tiên nhân, đệ và ta nào có gì khác biệt."
". . ."
Trong khi hai người còn đang cãi vã, kẻ chối người đẩy, mỗi người một lý lẽ, Lưu Diệu Tông bỗng cất tiếng cắt ngang: "Đủ rồi! Hãy rút thăm quyết định!"
Mấy người đi vào gian phòng đặt bài vị tổ tiên.
"Ngay trước mặt bài vị gia gia các ngươi, rút thăm. Phó thác cho trời, ai được chọn trúng, ấy là mệnh số của kẻ đó, không được phép oán trách."
Lưu Diệu Tông tại ống thẻ bên trong cho vào hai thẻ tre, một thẻ viết chữ "Thượng", thẻ còn lại viết chữ "Hạ".
"Rút trúng thẻ "Thượng" thì ở nhà, rút trúng thẻ "Hạ" thì phải đi tòng quân."
Lưu Hồng Triển và Lưu Hồng Đồ quỳ trên bồ đoàn, mặt hướng về phía bài vị gia gia.
Hai người cung kính dập đầu ba lạy, trong lòng khẩn cầu gia gia phù hộ, sau đó đồng thời thò tay rút thăm.
Lưu Hồng Đồ khẩn trương đến mức miệng đắng lưỡi khô, yết hầu không ngừng nhấp nhô nuốt khan nước bọt, cẩn thận từng li từng tí xem xét, nhìn thấy trên thẻ tre khắc chữ "Thượng".
"Hô ~~ "
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng chợt rơi xuống đất.
"Móa!"
Lưu Hồng Triển thấy mình rút phải thẻ "Hạ", cố nén lại lời thô tục đang trực trào trong lòng, chỉ đành buông một câu: "Mong rằng đại ca cùng tam đệ có thể chăm lo tốt cho gia đình."
—— ——
Đồng Cổ huyện thành.
Rất nhiều gia đình đang vì việc trưng binh mà buồn rầu lo lắng, không biết nên chọn ai để đi tòng quân.
Người đi trên đường ai nấy đều mang vẻ mặt buồn rười rượi.
Khổng Kiêu đi ra "Thấm Hương Các" cửa sau, ngáp một cái, nghênh ngang tiến về quán rượu.
Thấm Hương Các là thanh lâu nổi danh khắp huyện thành, giá cả đắt đỏ vô cùng, được mệnh danh là nơi "Xuân tiêu một khắc trăm lượng ngân".
Khổng Kiêu thân hình thấp bé, thân cao chẳng quá một mét rưỡi. Hắn khoác trên mình bộ y phục thường dân, bên hông đeo một chiếc hồ lô rượu, trên thân vẫn còn vương vấn mùi son phấn.
Đêm qua hắn lại một lần nữa trải qua một đêm phong lưu tại Thấm Hương Các, ngủ đến tận giữa trưa mới vừa tỉnh giấc.
Bước vào quán rượu, hắn gọi vài món ăn đặc sắc cùng một bình rượu ngon, đắc ý hưởng thụ mỹ tửu giai hào.
Cuộc sống của hắn cứ thế mà trôi qua êm đềm, no đủ, những ưu sầu của dân chúng trong thành chẳng có chút liên quan gì đến hắn.
"Nên đi làm chút tiền."
Trong lòng của hắn thầm nghĩ.
Để duy trì lối sống xa hoa lãng phí như vậy, cần một khoản chi phí không nhỏ.
Khổng Kiêu tiền bạc đều là do trộm cắp mà có, cho nên hắn mới có thể chẳng hề xót xa khi tiêu tiền như nước.
Hắn không phải người địa phương, mà là một "Du đạo" từ Vân Biên quận đến đây.
Thuở còn trẻ, thiên phú luyện võ của hắn chẳng tệ chút nào, lại còn sở hữu một thân khinh công thượng thừa, nhờ đó mà nổi danh với ngoại hiệu "Thảo Thượng Phi" khắp vùng.
Đáng tiếc khi đã bước vào tuổi trung niên, sau khi luyện thành thung công tầng thứ ba, hắn lại mắc kẹt nơi bình cảnh, chẳng thể đột phá lên Tiên Thiên cảnh.
Với thực lực đỉnh phong của một cao giai võ giả cùng danh tiếng vang xa, hắn cưới một nương tử trẻ tuổi, mỹ mạo. Sau khi cưới, cuộc sống vợ chồng hòa thuận, chẳng bao lâu, nương tử hắn đã mang thai.
Nhưng mà hắn ngoài ý muốn phát hiện, nương tử hắn đã tư thông với kẻ khác, hài tử cũng chẳng phải của hắn!
Hắn tâm tình sụp đổ hoàn toàn, tự tay sát hại nương tử của mình, lại ra tay tàn sát cả gia đình của tên gian phu. Từ đó về sau, hắn trở thành kẻ sát nhân bị triều đình truy nã.
Nương nhờ vào thân khinh công xuất sắc, hắn đã nhiều lần thoát khỏi sự vây bắt của quan phủ.
Từ đó, hắn bắt đầu cuộc sống mai danh ẩn tích, du tẩu khắp nơi để trộm cắp. Với thực lực vốn có của hắn, chỉ cần luôn cẩn trọng, không trêu chọc những kẻ cường địch, ắt sẽ không bị bắt giữ.
Khẩu vị của hắn ngày càng lớn, mục tiêu trộm cắp cũng ngày càng là những kẻ giàu có.
Ngẫu nhiên bị phát hiện, hắn liền không ngần ngại xuống tay sát hại, biến từ tên trộm cắp thành kẻ giết người cướp của.
"Trước đó tại Bách Hác thôn còn có một nhà họ Từ, gia đình đó cũng khá giả."
Khổng Kiêu nghĩ đến những tình huống hắn nghe được khi gây án tại Bách Hác thôn.
Triệu Soái gia sự tình, là hắn làm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất