Từ Hogwarts Legacy Trở Về Harry

Chương 14: Slytherin làm sao thành bộ dạng này?

Chương 14: Slytherin làm sao thành bộ dạng này?
"Khoan đã." Harry không hề phản bác Hermione.
Vừa dứt lời, một con cóc liền từ cửa bay vào, chính xác không chút sai lệch rơi ngay trước mặt Harry.
"Xem, đây có phải là con cóc mà ngươi muốn tìm không?" Harry hỏi.
Hermione trợn to hai mắt, với vẻ mặt không thể tin được nhìn Harry.
Thần chú vừa rồi, mà nàng mới chỉ chú ý tới khi đọc sách giải khuây ngày hôm qua, đáng lẽ phải là thần chú năm thứ tư mới có thể học.
"Đây cũng quá mạnh!" Ron lập tức ngồi thẳng người dậy, thở dài nói từ tận đáy lòng: "Anh em, ngươi quả nhiên không hổ là nam hài đã đánh bại Kẻ Bí Ẩn!"
Hermione, người vừa rồi còn đang băn khoăn, lập tức trở nên thoải mái, cũng phải, dù sao người ta là Chúa Cứu Thế mà.
"Ta trước tiên đi trả lại cóc cho Neville, cậu ta đã lo sốt vó rồi." Hermione cầm lấy cóc, nói với Harry: "Cảm ơn ngươi, Harry, chờ ta đưa cóc đến căn phòng rồi sẽ trở lại, ta còn có rất nhiều thần chú muốn thỉnh giáo ngươi. . ."
Dứt lời, không chờ Harry trả lời, Hermione liền tự nhiên cầm con cóc bước ra khỏi căn phòng.
"Nàng ta thật sự đáng sợ, phải không?" Ron lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn không biết tại sao, sau khi gặp Hermione, luôn có một cảm giác bị đè nén không thể ngẩng đầu lên được.
Harry buông tay, lúc trước hắn vì học tập quyết đấu, khi đeo bám Sebastian còn đáng ghét hơn Hermione nhiều.
"Mặc kệ được phân vào học viện nào, ta đều không hy vọng cùng nàng ta phân đến đồng thời." Ron như cũ đang nói: "Trời ạ, nàng ta khiến ta liên tưởng đến Percy, có điều nàng ta so với Percy còn muốn. . . cái đó."
Hắn ném cây ma trượng vào trong rương da, không ngẩng đầu lên mà nói: "Thần chú này vô dụng, lại là trò đùa dai của George —— chờ ngươi sau khi đến trường học nhất định phải cẩn thận hai người bọn họ, tuyệt đối không nên tin tưởng bất kỳ lời nào bọn hắn nói, càng không muốn ăn bất cứ thứ gì bọn họ cho, thật đó, nếu như ngươi không tin ta, ngươi sẽ hối hận."
Harry gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đến cả người em trai ngây thơ đáng yêu cũng lừa gạt được, có lẽ cặp sinh đôi này có kiểu đùa ác không hề tầm thường.
"Bọn họ đều thuộc học viện nào?" Harry hỏi, trong lòng vẫn thầm nghĩ chắc hẳn là Gryffindor.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Ron đáp lời: "Gryffindor, ba mẹ trước đây đều là học viện này, năm người anh trai của ta cũng đều xuất thân từ Gryffindor, nếu như ta không được phân vào Gryffindor, thì không biết họ sẽ nói gì về ta —— ta cảm thấy Ravenclaw cũng không có gì là không tốt, nhưng tuyệt đối đừng đem ta phân đến Slytherin —— "
"Tại sao?" Harry không hiểu hỏi.
"Bởi vì Slytherin đều là hắc phù thủy." Ron đương nhiên đáp lời.
Harry khẽ nhíu mày, dù cho học sinh Slytherin không quá chuyên tâm học tập Hắc Ma Pháp, nhưng lời nói này quả thật có phần võ đoán.
Lẽ nào trăm năm sau sự phân chia giữa các học viện, đã sâu đến trình độ như thế này sao?
"Tại sao lại nói như vậy?" Harry hỏi, có lẽ trong vòng trăm năm này có điều gì thay đổi chăng?
"Bởi vì Kẻ Bí Ẩn là người xuất thân từ Slytherin, sau hắn, hầu hết những người thuộc Slytherin đều trở thành môn đồ của hắn." Ron lẩm bẩm: "Kẻ Bí Ẩn là ai thì ngươi cũng biết rõ rồi, theo hắn thì làm sao có người tốt được? Đều là một ít hắc phù thủy coi rẻ sinh mạng."
Harry thở dài.
Mẹ nhà hắn, Slytherin làm sao lại thành ra bộ dạng này!
"Ừm, ta trở về rồi đây." Tiếng Hermione từ ngoài cửa truyền đến: "Ta tìm nửa ngày đều không tìm thấy Neville, thế nên đành nhốt cóc lại rồi đặt lên bàn của cậu ấy, các ngươi đang nói chuyện gì?"
"Đang nói chuyện học viện." Ron miễn cưỡng cười cười.
Nhìn ra Ron miễn cưỡng, Hermione thân thiết hỏi: "Ngươi làm sao vậy, ngươi không sao chứ?"
"Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như ta không được phân vào Gryffindor sẽ như thế nào." Ron hai tay nâng quai hàm, "Fred đã nói với ta, tân sinh phải trải qua thử thách nhập học mới được phân vào từng học viện, lần đó của họ là mười người một nhóm đối phó với cự quái."
"Không phải ngươi đã nói," Harry nhận ra điểm bất hợp lý: "Đừng tin lời hai người bọn họ sao?"
"Xác thực là như vậy, nhưng ta hỏi ba ba, ba cũng nói như vậy," Ron khuôn mặt nhỏ bé càng thêm khổ sở: "Có điều hắn nói lần đó của họ thì còn khá hơn, chỉ là năm người một nhóm đối phó với Acromantula, có điều vẫn có một kẻ xui xẻo bị con nhện cắn một cái, ở khu chữa bệnh đợi một tháng mới tỉnh lại. . ."
Lúc này, cửa truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.
"Vậy ra bọn họ nói là thật, Harry Potter chính là ở trên chuyến tàu này sao?"
Ba người nhìn ra phía cửa, bên ngoài có một nam hài gầy gò đang đứng, mái tóc vàng óng nhạt được vuốt sáp chải ngược ra sau đầu, trông có vẻ như đang cố gắng tỏ ra trưởng thành.
Mái tóc vàng óng nhạt, đôi mắt màu xám, cùng với sự kiêu căng ấy, Harry xác nhận thân phận của đối phương.
Lại một tên Malfoy!
Bên cạnh hắn còn đứng hai cậu bé, một tên cao lớn, mập mạp, một tên khác thì mập lùn thấp bé, tướng mạo chẳng có vẻ gì lịch sự hay tao nhã, vừa nhìn đã biết là hai tên tùy tùng nhỏ bé.
"Đây là Crabbe, đây là Goyle." Vị Malfoy này bắt đầu giới thiệu những tên tùy tùng của hắn: "Ta gọi Draco, Draco Malfoy. . ."
Ron nhẹ nhàng tằng hắng một cái, để kiềm chế tiếng cười của mình.
"Ngươi cảm thấy tên của ta rất buồn cười, đúng không?" Draco nheo mắt nhìn Ron: "Ta không cần hỏi cũng biết ngươi là ai rồi, tóc đỏ, quần áo rách nát, ngươi nhất định là một tên Weasley. Cha ta nói cho ta biết, nhà Weasley đông con đến nỗi không nuôi nổi."
Sau đó hắn xoay mặt về phía Harry: "Ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhận ra, có những gia đình phù thủy tốt hơn rất nhiều so với những gia đình khác. Potter, chẳng lẽ ngươi lại muốn kết bạn với loại gia đình khác thường đó sao? Về điểm này, ta vẫn có thể giúp đỡ ngươi."
Hắn đưa tay ra, muốn cùng Harry nắm tay.
Harry cảm thấy tính tình mình đã đủ tốt, nhưng vẫn bị vị Malfoy trước mặt này chọc cho tức giận.
Nhìn thấy cái vẻ hợm hĩnh và kiêu căng hống hách ấy của hắn, cậu ta liền không khỏi liên tưởng đến Cassandra.
Nhưng Cassandra có giáo dưỡng rất tốt, vĩnh viễn sẽ không trào phúng gia đình người khác, càng sẽ không tùy tiện công kích người khác về mặt thể xác.
Vị thiếu gia Malfoy này... thật sự quá thiếu gia giáo và giáo dưỡng.
"Ta cảm thấy ngươi nên xin lỗi," Harry lạnh lùng nói: "Một đứa trẻ xuất thân từ gia đình có giáo dưỡng tối thiểu sẽ không tùy tiện bình phẩm lung tung về gia đình người khác."
"Ta nghĩ Harry nói đúng." Hermione đứng lên, kiên định đứng ở phía Harry và Ron.
Ron đỏ hoe vành mắt, hắn không ngờ rằng hai người bạn mới quen này lại bảo vệ mình đến vậy.
"Ngươi là ai?" Draco cau mày hỏi Hermione.
"Hermione Granger." Hermione ngẩng đầu đáp lời.
Nghe được Hermione trả lời, Draco lộ ra vẻ khinh bỉ.
"Thì ra là một con nhỏ máu bùn, ngươi..."
"Ngậm miệng!" Ron bỗng nhiên đứng lên, cầm ma trượng chỉ về Draco: "Ngươi làm sao dám, làm sao dám nói ra cái từ đó!"
Draco quay đầu lại nhìn hai tên tùy tùng, lộ ra vẻ bỉ ổi: "Ôi ôi ôi, đang ra mặt cho bạn gái nhỏ của ngươi sao? Weasley? Ngươi có chắc là mình có thể chịu đựng được hậu quả khi sử dụng thần chú với ta không? Cha ta là thành viên ban quản trị trường học, thậm chí chỉ cần một câu nói là có thể khiến cha ngươi mất việc. Ngươi thử nghĩ xem, nhà các ngươi thậm chí còn không nuôi nổi lũ trẻ, nếu cha ngươi mất việc thì biết làm sao bây giờ đây?"
Thế nhưng, đáp lại hắn chỉ có một câu nói.
"Leviosa! (Trôi nổi chú)"
Một tia sáng vàng đánh trúng Draco, hắn rung lắc bay lên giữa không trung, đầu đập một tiếng vào khung cửa.
Kẻ thi triển thần chú này không phải Ron, mà cũng không phải Hermione.
Mà là Harry...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất