Chương 267: Sắp Thua Sao
Cổ Trần hét to một tiếng:- Biến!Trên người Cổ Trần bộc phát ra khí thế kinh thiên, chiến khí sôi trào, hóa thành ánh thương bắn lên cao.
Mông Lỗ thay đổi sắc mặt, nhìn ánh thương ngút trời đâm tới, không kịp nghĩ lại vỗ xuống một chưởng.
Bùm!Ánh thương nổ tung, một bóng người cấp tốc lui về phía sau, xoay một vòng trên không trung rồi rơi xuống lưng Phi long, suýt lảo đảo.
- Grao!Phi long dữ tợn gầm rống, trong miệng mơ hồ ngưng tụ một đoàn ánh lửa.
Đôi mắt của Phi long đỏ rực nhìn Cổ Trần ở bên dưới, có vẻ rất táo bạo, ánh thương vừa rồi suýt đâm xuyên bụng to của nó.
- Quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy thì đánh ngươi tàn phế rồi lại mang về.
Mông Lỗ sắc mặt cực kỳ khó xem, làm Nhị điện hạ Thú tộc là thiên kiêu biết bao, cao ngạo vô cùng, thế nhưng chật vật trước Cổ Trần.
Oong!Tùy theo một tiếng vù vù sau lưng Mông Lỗ hiện ra một ảo ảnh mông lung, nửa thú nửa người, giơ thẳng lên trời gầm rống, một thân uy áp mênh mông, giống như một ngọn núi lớn đè xuống.
Cổ Trần đôi mắt sâu thẳm, cảm thụ được uy hiếp truyền đến từ người đối phương, trong lòng cảnh giác, toàn thân chiến khí sôi trào như lửa, đốt cháy hừng hực, rót vào thân thương.
Hắn hai tay nắm thương, cả người hắn như cung to, đột nhiên đâm ra một thương, khí xuyên khung trời.
Keng!Một hư ảnh to lớn chắn ở trước mặt, vỗ ra một chưởng, thế nhưng ngăn trở một thương mạnh mẽ của Cổ Trần, tia lửa bắn tung tóe.
Ầm ầm một tiếng, Phi long gầm rống lui về phía sau, vỗ cánh dấy lên từng đợt cuồng phong, nó lùi mấy chục thước mới ngừng lại.
Ngược lại Cổ Trần hai chân rơi xuống tường thành, trượt mấy thước thì dừng lại, khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt bắn ra tia sáng chói mắt.
- Ngươi chọc giận bản điện hạ.
Mông Lỗ Nhị điện hạ giận dữ, hư ảnh sau lưng rung lên, đột nhiên đấm hướng tường thành chỗ Cổ Trần đứng.
Ầm!Quyền chưa đến, tường thành đã trước tiên không chịu nổi sức ép nặng nề sụp đổ, ngay tại chỗ tan vỡ, khói bụi đá vụn bay tứ tán, nhiều người tránh né không kịp bị chôn trong phế tích.
Giây sau, có bóng người bay lên, lao ra khỏi khói bụi, chiến khí mạnh mẽ rót vào chiến thương trong tay, hóa thành ánh thương bắn nhanh đi.
Thương kia như đâm thủng bầu trời, uy thế vô song.
Phập!Vòi máu phun ra, Phi long hét thảm, có vảy rồng rơi xuống, tiếng rên rỉ truyền khắp bốn phương.
Giữa không trung, bóng dáng Cổ Trần cấp tốc rơi xuống, ầm ầm đạp đất, phạm vi mười thước trũng xuống, mấy chục Thú nhân ở bốn phía thân thể nổ tung mà chết tại chỗ.
- Tộc trưởng tất thắng!Đột nhiên từng tiếng hoan hô truyền đến, trên tường thành, hàng nghìn hàng vạn chiến sĩ của bộ lạc huơ binh khí gầm rống, sĩ khí tăng vọt.
Thấy tộc trưởng bên mình tổn thương Phi long trên bầu trời thì mọi người đều phấn chấn không thôi, sức chiến đấu tăng vọt, thoáng chốc đè xuống thế công mãnh liệt của Thú nhân.
Nhưng đáng tiếc, tường thành đã sớm lung lay sắp đổ, bị từng đầu Mãnh tượng va chạm, chiến sĩ bình thường căn bản không cách nào thương tổn đến chúng nó.
Cự thú Mãnh tượng da dày thịt béo, ngang ngửa Luyện Khí cảnh, từng con như nổi điên đụng vào tường thành, dẫn đến tường thành dài cỡ một trăm năm mươi thước không ngừng vỡ ra rơi xuống.
Ầm!Rốt cuộc, sau nhiều đợt va chạm mãnh liệt, một khúc lớn tường thành ở phần giữa không còn chịu đựng nổi nữa đã nặng nề sụp xuống, khói bụi bay đầy trời.
- Tường thành sụp!Có người giật mình kêu lên, hoảng sợ nhìn cảnh này.
Hơn một nửa khúc tường thành cứ như thế bị đụng sụp xuống, nhiều người bị chôn sống, thậm chí rất nhiều người bị thương nặng ngã trong phế tích, rên la.
- Grao!Tùy theo tường thành sụp đổ, bên ngoài từng đầu Mãnh tượng điên cuồng xông tới, cùng với vô số Thú nhân như thủy triều tuôn vào.
Lang kỵ, chiến sĩ Thú nhân cùng nhau ùa vào.
Sắp thua sao?Không, vẫn chưa thất bại!- Ngăn trở chúng nó, tử chiến không lùi!- Vì bộ lạc, giết!Lúc này, hai người Hắc Thổ, Thiết Mộc đã xuống tường thành, dẫn dắt chiến sĩ của bộ lạc gắt gao ngăn trở tiến công của Thú tộc.
Máu thịt bay tứ tung, thi thể rơi lộp bộp, tiếng hét thảm, tiếng la giết đâm rách khung trời.
Trong phút chốc, Thú tộc, Nhân tộc lao vào giết nhau.
- Chậc chậc, Nhân tộc đúng là chủng tộc không thể không khiến người cảnh giác, mặc dù bị các tộc áp chế vẫn bộc phát ra tiềm lực kinh người như vậy.
Trên bầu trời, Mông Lỗ đứng trên Phi long nhìn xuống tình cảnh bên dưới, mắt lóe tia sáng lạnh lùng nghiêm nghị.
Các tộc Man Hoang xưa nay đều đặc biệt cảnh giác với Nhân tộc, chủng tộc này có năng lực sinh sản quá mạnh, hơn nữa năng lực thích ứng càng là đáng sợ, tiềm lực kinh người.
Khủng bố nhất là khi Nhân tộc bị kích phát tâm huyết thì dũng mãnh không sợ chết, tín niệm và ý chí bất khuất, không phục khiến người sợ hãi.
Mắt Mông Lỗ lóe tia sáng lạnh nói:- Thật là tín niệm đáng ghét, bất khuất? Vậy thì phá hủy loại ý chí và tín niệm không nên tồn tại này.
.