Chương 106 - Phúc Khí
Dòng chữ cắt ngang: Bán Tiên Thần toán, ai dám không phục.
Cái quái gì đây?
Tô An Lâm nhíu mày, lối hành văn này nhìn không được hay cho lắm. Nhưng phần lướn người cổ đại đều không biết được mấy chữ, đoạn văn này nhìn qua thì cực kỳ dọa người, vô cùng có khí phách áp bức người khác.
Tên Bán Tiên kia nhắm nửa mắt lại, mặc theo phong cách của đạo sĩ, tuổi khoảng chừng bốn mươi, da trắng nõn nà. Giơ tay nhấc chân đều mang khí độ bất phàm, rất có phong phàm của cao nhân đắc đạo.
Trước mặt ông ta là một người tẻ tuổi mặt rỗ toàn là sẹo mụn, răng còn hô ra. Người này còn mặc bộ quần áo rách nát vá lỗ chỗ, đến giày cũng rách nát không kém. Sau khi hắn ta quỳ lạy thì vội đứng lên, vẻ mặt thành kính mong đợi hỏi:
“Bán Tiên tại thượng, tiểu nhân tên là Đinh tài, đã hai mươi ba, cầu ngài tính thử cho ta, xem khi nào nhân duyên của ta sẽ đến, khi nào ta có thể lấy được vợ ạ?”
Bác gái bên cạnh đột nhiên nói:
“Đinh Tài, ngươi nghèo đến thề thì ngươi nuôi được vợ ngươi sao?”
“Đúng đấy, đúng là như thế.”
“Cười chết mất, sao Bán Tiên lại tính cho ngươi chứ?”
Bán Tiên khoát tay, cười ha hả và nói:
“Cũng không phải, ta nhìn tướng mạo của vị huynh đệ này, là mệnh kim, là kẻ giàu có, nửa đời trước tiểu huynh đẹ chịu khổ, nhưng sẽ giàu có, nói rõ là người có phúc tướng.”
“Phúc tướng? Vậy phúc của ta ở đâu?”
Đinh Tài vội tiến lên hỏi.
Bán Tiên nói:
“Phúc tướng này, đến từ nhà của ngươi.”
“Bán Tiên, ngài đừng nói đùa, ba đời tổ tiên nhà ta đều là nông dân nghèo, cha mẹ ta chết vì đói, trong nhà của ta sao có phúc được chứ.”
“Không, trên hai đầu lông mày của ngươi thể hiện phúc tướng không phải là giảm nhưng phúc lại hội tụ, tụ trên cành cây, ta hỏi ngươi, trong nhà ngươi có cây không?”
“Đúng là trước nhà ta có một cái cây.”
“Vậy đúng rồi, ngươi đào dưới gốc cây thử xem, nhìn thử xem có bảo bối gì không, bảo bối đó chính là phúc khí của ngươi.”
Đinh Tài nghe vậy thì cúi đầu bái ông ta hai cái, sau đó lập tức trở về nhà.
Mấy người trẻ tuổi cũng cùng đi theo hắn ta, không bao lâu sau, một đám ng tươi cười hớn hở chạy đến.
“Bán Tiên linh quá, quá linh luôn, ta thật sự đào được phúc khí của ta, dưới cái cây kia của ta, thật sự chôn một thỏi vàng ròng to.”
Đinh Tài vui vẻ ôm khối vàng ròng to bằng cái bát nhỏ chạy tới. Đám thôn dân nghe vậy thì đều kinh ngạc. Thỏi vàng ròng to như vậy, ít nhất cũng phải có giá trị mấy ngàn lượng! Ngay lập tức mấy bà mối có cô nương trên tay đều động tâm tư. Lúc này, đám người càng thêm bội phục Bán Tiên hơn.
“Bán Tiên, vậy phúc khí của nhà ta ở chỗ nào?”
“Trước cổng nhà ta có ba cái cây cơ, hay là ta cũng đi đảo lên thử xem?”
“Ba cái cây xiêu vẹo ở cổng nhà ngươi ấy hả, hay là thôi đi.”
“Bán Tiên...Ngài giúp ta tính thử chuyện nhân duyên của ta.”
“Bán Tiên...”
Trong chốc lát, người người chen lấn đều muốn đi lên trước nhờ Bán Tiên đoán mệnh.
“Cảm ơn sự yêu thích của mọi người, như tiên lực của Bán Tiên có hạn, hôm nay chỉ có thể tính thêm một quẻ.
“Tiên nhân, phu nhân nhà ta đã bị bệnh vài ngày, xin ngài nhìn giúp ta, mạng người quan trọng.”
Đám người nhìn nhau, một anh nông dân cõng một nông phụ đi đến. Nông phụ này mặt mày xám xịt, mắt nửa nhắm, thoi thóp thở, toàn thân nóng rực đỏ mồ hôi.
“Đây không phải là lão Ngô hay sao, vợ ngươi làm sao vậy?”
Ài, đã ốm mấy chục ngày rồi. Bán Tiên xin ngài cứu mạng vợ ta.”
Tô An Lâm đứng bên cạnh, nhìn thử thanh máu của phụ nhân.
“4/14.”
Thanh máu thật sự rất thấp, đã rơi vào trạng thái nguy hiểm. Trong đó số 4 còn lấp lóe. Điều này nó rõ thanh máu còn có nguy cơ rơi xuống nữa.
“Đúng là bị bệnh thật.”
Tô An Lâm hiểu rõ, hắn muốn nhìn thử xem tên Bán Tiên cứu người như thế nào.
…
“Mọi người nhường đường một chút, mạng người là quan trọng nhất, để ta xem bệnh cho nàng ta.” Bán Tiên nói rồi để anh nông dân đặt vợ hắn ta xuống, tìm cái ghế ngồi ở phía trên.
“Nhìn tướng mạo thì nàng ta đã bệnh tình rất nguy kịch, hắn là đã ốm mấy chục ngày rồi.”
Đúng vậy đúng vậy.”
Bán Tiên nói tiếp:
“Trên khuôn mặt phu nhân ngươi có hắc khí, đây là bị tà ma quấn thân.”
“Hả, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chớ hoảng sợ, pháp lực của tà mà này không mạnh, ta dùng Khu Linh Chú Phù là được rồi.”
Nói rồi, ông ta lấy ra một tờ giấy vàng, sau khi đốt xong thì mang ra một bát nước, đổ tro tàn vào trong bát nước.
“Để nàng ta uống đi, cam đoán uống xong sẽ khỏi bệnh.”
Anh nông dân vội làm theo, sau khi nông phụ uống nước xong, mí mắt bắt đầu giật giật.
Tô An Lâm kinh ngạc phát hiện thanh máu của nông phụ này tăng lên, còn lập tức tăng lên 2 điểm. Nói rõ thuốc đúng là có tác dụng.
“Giỏi quá.”
Có thôn dân bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.