Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 107 - Nhà Họ Chu

Chương 107 - Nhà Họ Chu


Không bao lâu sau, nông phu ngồi thẳng người dậy, đỡ đầu nói:
“Ta...Ta khỏe rồi…”
“Thần kỳ quá!”
Anh nông dân lấp tức quỳ xuống vái lạy:
“Đa tạ Bán Tiên, đa tạ Bán Tiên.”
Nói xong thì có chút tiếc nuối mà lấy ra năm lượng bạc.
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Bán Tiên nói xong thì thu bạc, vỗ tay, đi về phía nhà họ Chu.
“Tô đại ca, ngươi nhìn xem, Bán Tiên thật là lợi hại.”
Ngưu Tuệ Hồng kích động, Nà ta nghĩ là trước đấy Tô An Lâm có hiểu lầm vưới Bán Tiên. Đến cả Lý Sinh cũng kinh ngạc nói:
“Đây đúng là thần tiên sống thật!”
Tô An Lâm xem thường họ, quy trình này thật ra rất đơn giản.
“Ta có thể nhìn ra được khí huyết của một số người, khí huyết của người gọi là bán tiên này cũng không đủ, bản thân ông ta cũng mang bệnh.”
Tô An Lâm nói nhỏ.
Ngưu Tuệ Hồng không hiểu:
“Nhưng vừa nãy ông ta thật sự giúp Đinh tài tính ra phúc khí, còn trị bệnh cho nàng ta.”
Tô An Lâm giải thích:
“Cái này rất đơn giản, ông ta đã chôn vàng ở đó trước rồi.”
“Làm vậy thì tiền vốn cũng quá lớn rồi!”
“Có thể là được ủy thác, có thể vàng là giả, thậm chí có khả năng có người đã sơm để ý đến Đinh Tài, sớm muộn sẽ cướp vàng, đến lúc đó thần tiên đã sơm cao chạy xa bay.”
Tô An Lâm nói tiếp:
“Về phần bệnh kia, có thể là trúng độc mãn tính, ông ta đã hạ độc trước, người này này không chịu được nữa, nên đến tìm ông ta cứu mạng, ông ta giả được, thì chính là cứu người.”
Lý Sinh giật mình:
“Có lý.”
"Đi thôi, đến nhà họ Chu trước, mục đích lần này của chúng ta đến đây chính là tìm đứa trẻ.”
“Được rồi.”
Ngưu Tuệ Hồng vội gật đầu, trong lòng càng thêm bội phục Tô An Lâm.
Dù không biết nói có đúng hay không, nhưng lời giải thích này hình như rất có lý. Nhất là khi nói tên bán tiên kia không đủ huyết khí, giống như mắc bệnh. Sau khi suy nghĩ lại thì đúng là như vậy.
...
Trước cửa chính nhà họ Chu. Một đám hộ vê gia đinh tổng cộng ba mươi người xếp thành một hàng. Chu Lễ và phu nhân ở cạnh đó than thở. Chu lễ đến già mới có con, chính là một đứa bé năm tuổi, hiện tại đứa nhỏ đã mất tích ba ngày, không rõ sống chết.
Cả nhà đã tìm kiếm hai ngày hai đêm mà không tìm được đầu mối gì. Cũng may là hôm qua tìm đến Bán Tiên, lập tức đã tính ra, con trai của ông ta bị bắt lên trên núi.
Hiện tại nhà họ Chu đã tập hợp đủ nhân mã, chuẩn bị lên núi tìm kiếm.
Nhà họ Chu vốn định đi vào ban ngày nhưng Bán Tiên nói, thứu bắt đứa trẻ không phải là người mà là Hồ! Ban ngày pháp lực của Hồ Tiên cao cường, ban đêm chính là thời điểm mấu chốt mà nó tu luyện, vì vật nhất định phải đi vào ban đêm.
Mặt trời dần xuống núi…
"Chu lão gia."
Ngưu Tuệ Hồng mang theo người đi đến trước mặt họ
“Đến rất đúng lúc, chúng ta đang chuẩn bị xuất phát.”
Chu Lễ vội đi đến, Bán Tiên nói lần này càng có nhiều người lên núi thì càng tốt. Vì người nhiều dương khí cũng nhiều.
Đám trẻ lang thang của Ngưu Tuệ Hồng vừa nhiều người giá cả lại rẻ, hơn nữa lá gan của họ cũng lớn, vì thế nên Chu Lễ tìm họ đến.
“Chu lão gia, hai vị đại ca này đều là võ giả.”
Ngưu Tuệ Hồng giới thiệu Lý Sinh và Tô An Lâm.
“Tốt quá, lần này trong đội ngũ có tổng cộng bốn võ giả.”
Hai võ giả khác là người trong thôn, đều có trình độ gà mờ.
Bán Tiên cũng đến đây, ông ta liếc mắt nhìn đám người, có tổng cộng hơn bốn mươi người, ông ta rất hài lòng mà gật đâu.
“Nhân số tạm được.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, bấm ngón tay tính toán rồi nói:
“Pháp lực của Hồ Tiên bắt đầu suy yếu, bây giờ chúng ta xuất phát.”
“Vậy xin nhờ cả vào mọi người!”
Vợ chồng Chu Lễ lập tức cảm ơn mọi người, sau đó nói với Ngưu Tuệ Hồng:
“Trên đường đi các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, sau khi khi trở về nhà chúng ta sẽ tính bạc cho các ngươi.”
“Cảm ơn lão gia!”
Đám người nối đuôi nhau lên đường. Tô An Lâm chú ý đến thế núi chỗ này dựng đứng, rừng rậm cây cấy dày đặc.
Khoảng hơn hai canh giờ sau, sắc trời đã tối dần, mọi người đều đốt bó đuốc lên. Những người đến đây đa số là thôn dân quen đường núi. Nhưng đi vào bên trong thì Ngưu Tuệ Hồng lại có chút không quen
“Nếu tiếp tục đi thì sẽ tiến vào núi sâu, trước đây không ít người đi vào rồi không trở lại nữa.”
Ngưu Tuệ Hồng lo lắng
Tô An Lâm nói:
“Bán Tiên, hình như ngài rất quen thuộc đường ở đây?”
“Không, ta chưa tới đây bao giờ.”
"Vậy sao ngươi biết đường?"
"Thiên cơ dẫn đường."
Bán Tiên cười tủm tỉm nói:
“Mọi người cứ yên tâm, có ta dẫn đường, không có vấn đề gì đâu.”
Chắc chắn tên Bán Tiên này có vấn đề!
Tô An Lâm cau mày, nhưng hắn không biết ông ta có vấn đề ở chỗ nào. Có lẽ là vì muốn lừa tiền, nên lừa gạt trẻ con, sau đó giả vờ giả vịt nói là tìm được đứa bé.
Bây giờ không phải là lúc vạch trần ông ta, dù sao vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất