Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 108 - Không Nhịn Được Nữa Rồi

Chương 108 - Không Nhịn Được Nữa Rồi


Bất tri bất giác đã đi được một lúc lâu, không ít người đều cảm thấy hơi mệt. Trên đường đi, một số người vì phòng ngừa lạc đường mà cách vài mét sẽ cột mảnh vải lên cây.
Đột nhiên, Tô An Lâm phát hiện ra có gì đó không thích hợp.Trong đám người đi ở phía trước đội ngũ, thanh máu trên đỉnh đầu của không ít người lóe lên, sau đó HP đột nhiên giảm 1.
“Không thích hợp.”
Mũi Tô An Lâm giật giật, lùi về sau, hắn phát hiện ở chỗ này phảng phất có mùi chua, lúc đầu hắn không chú ý, nhưng sau khi nhìn thấy HP của nhiều người bắt đầu giảm hắn đã ngửi thấy mùi lạ. Mùi này, đây là khu vực có độc.
“Chỗ này có độc.”
Tô An Lâm quát lên
Lúc này, hai hộ vệ đi ở phía trước đã rơi mất ba giọt máu. Nhưng vì trúng độc mãn tính nên căn bản không phát giác được, hoặc có phát hiện ra cũng chỉ nghĩ là do mệt mỏi nên mới vậy.
Sau khi Tô An Lâm hét lớn một tiếng, cả đội ngũ đều ngừng lại.
“Tiểu huynh đệ, có phải do ngươi mệt không.”
Bán Tiên cười tủm tỉm nói.
“Nơi này có độc, mau chóng lùi lại phía sau.”
Lúc này Tô An Lâm đã che mũi lại.
Lý Sinh không biết Tô An Lâm căn cứ vào đâu mà nói vậy những cũng lập tức che mũi lại.
“Nghe theo Tô đại ca."
Ngưu Tuệ Hồng cũng hô.
Một số người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nghe ai mới đúng.
“Mọi người đừng hoảng sợ, tiểu huynh đệ này chỉ nghi thần nghi quỷ thôi.”
Bán Tiên thản nhiên nói:
“Nếu như có độc, có ta ở đây, vậy thì có gì mà phải sợ chứ?”
"Đúng vậy đó, tiểu huynh đệ, có phải ngươi nghĩ nhẩm rồi không?"
Hộ vệ trưởng nhà họ Chu đến đến cạnh hắn nói.
“Chúng ta đều không có việc gì đâu.”
“Ta chỉ hơi mệt một chút, có lẽ là do đi đường mệt, nên hơi chóng mặt.”
“Cũng chỉ thử một chút thôi, hai người đi trước, còn lại đứng tại chỗ, những người khác lùi về phía sau theo ta.”
Tô An Lâm nói.
“Cái này...”
Có một số người không hiểu ra sao, nhưng thấy nhóm người Ngưu Tuệ Hồng lùi lại thì một số người cũng vô thức mà lùi lại.
Sắc mặt Bán Tiên khó coi nói:
“Các ngươi coi thường ta đúng không!”
"Bốp!"
Tô An Lâm cho ông ta một phát tát rồi nói:
“Coi thường ngươi đấy, ngươi làm được gì.”
Nếu như không nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ đặt việc tìm đứa trẻ lên đầu.
Nhưng tên khốn này dám dẫn họ đến chỗ có độc, vậy thì không thể nhịn được nữa!

Nhóm người kinh ngạc đến sững sờ. Người trẻ tuổi này thế mà lại tát bán tiên một bạt tai.
“Ôi chao ôi chao, tiểu huynh đệ, sao ngươi lại...sao lại có thể đánh bán tiên chứ!”
“Bán tiên sẽ trừng phạt ngươi đấy, ngươi tiêu rồi!”
“Còn không mau quỳ xuống, bán tiên sẽ không chấp nhất.”
Tô An Lâm cười lạnh:
“Vậy ta muốn xem thử, bán tiên này sẽ đối phó với ta như thế nào!”
“Ngươi…ngươi…”
Bán tiên chỉ vào Tô An Lâm, chớp mắt chẳng nói nên lời. Thực ra hắn là thuật sĩ giang hồ dựa vào việc hãm hại lừa gạt, làm gì có bản lĩnh thật sự. Hắn che mặt, không lâu sau mặt mày sưng húp.
“Mọi người nhìn xem, đây là bán tiên chó má gì chứ, chẳng có tác dụng gì!”
Ngưu Tuệ Hồng kịp phản ứng lại, liên tục hét lên.
“Cái gọi là bán tiên, chẳng phải ngươi rất giỏi đoán mệnh sao, đoán thử xem khi nào thì mình chết? Ngươi có tin ta trực tiếp đánh chết ngươi không?”
Tô An Lâm uy hiếp nói, thấy bán tiên không chút sức lực phản kháng, vài người cũng ngơ ngác. Bán tiên mà chỉ được như thế này thôi sao?
“Ơ...ta, ta chóng mặt quá!”
Chính vào lúc này, lượng máu của hai người đứng phía trước nhất đã hạ xuống 7, sắp rơi vào trạng thái nguy hiểm. Rầm! Hai người chịu không nổi, chớp mắt quỳ dưới đất. Hộ vệ Chu gia nói:
“Đưa người trở về, nhanh lên.”
“Chư vị, đã nhìn thấy chưa? Phía trước có độc!”
Tô An Lâm vừa hét xong, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, bởi vì trong vùng sương mù phía trước xuất hiện mấy thanh máu.
“Thanh máu: 43/43.”
“Thanh máu: 35/35.”
“Thanh máu: 48/48.”
“Tống bán tiên, ngươi làm sao vậy hả, chẳng phải nói chướng khí nơi này có ích sao, giờ còn cần chúng ta đích thân ra trận giải quyết à!”
Giọng nói thô ráp truyền đến, tổng cộng có hơn hai mươi người, ai nấy đều cầm đao trong tay, dáng vẻ hung thần ác sát. Cùng lúc này trên con đường phía sau lưng, cũng có mấy chục người lao ra, chớp mắt bao vây tất cả mọi người lại. Bán tiên quay đầu muốn bỏ chạy, bị Tô An Lâm đạp ngã:
“Ngưu Tuệ Hồng, đè chặt hắn lại.”
“Vâng Tô đại ca!”
Ngưu Tuệ Hồng đập một chưởng lên cái lưng già của bán tiên, bán tiên hét thảm một tiếng, lượng máu rớt thẳng xuống một nửa, nằm bẹp dưới đất một lúc lâu cũng không dậy nổi. Có điều những người đối diện chẳng thấy sao cả. Kẻ dẫn đầu khoác áo giáp, cười tủm tỉm nói:
“Tất cả mọi người không được phản kháng, nếu không giết chết không tha!”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Tô An Lâm co lại.
“Người tham gia quân ngũ!”
Hộ vệ trưởng của Chu gia quát. Áo giáp này không phải loại chắp vá trong dân gian mà chuyên dùng trong binh nghiệp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất