Chương 109 - Hắc Sơn
“Tô huynh đệ, nhóm người này có lẽ là đào binh, áo giáp mặc trên người là kiểu tiêu chuẩn trong quân đội, một người huynh đệ của ta tham gia quân ngũ, từng cho ta xem qua!”
Tô An Lâm gật đầu:
“Người đối diện, mau báo tên.”
“Trên…trên Hắc Sơn.”
Cái gì, là Hắc sơn…
Trong lòng Tô An Lâm chấn động, gần đây có một nhóm đào binh đến Hắc sơn, chiếm cứ khu vực gần Hắc sơn.
“Chỗ này cách Hắc sơn rất xa, các ngươi đến đây làm gì?”
Lý Sinh quát.
“Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, bây giờ bỏ vũ khí, ta đảm bảo các ngươi sẽ không chết, nếu không…”
Người mặc áo khoác cười lạnh một tiếng, đè một người vì hít chướng khí mà quỳ dưới đất, kề dao lên cổ hắn.
“Phụt…”
Máu phun ra ngoài. Người bên cạnh Tô An Lâm hoảng hốt, nói đến cùng nhóm người này chỉ thu ngân lượng giúp đỡ tìm người, hoàn toàn không biết đánh đánh giết giết.
“Tô đại ca, làm sao đây?”
Ngưu Tuệ Hồng cắn răng, siết chặt gậy gỗ trong tay. Lý Sinh lại nghĩ đến người nhà mình:
“An Lâm huynh…”
“Đừng hoảng, có ta ở đây…”
Tô An Lâm thẳng thừng rút đao quát:
“Nhóm người này chính là giặc cướp! Buông bỏ vũ khí chúng ta sẽ chết!”
Nói xong, hắn lấy cung nõ trên lưng, bắn thẳng về phía đối diện.
“Vù!”
Mũi tên cắm thẳng vào cổ một người.
“Mọe nó, giết cho ta, nhớ kỹ, làm chúng bị thương là được, giữ lại vài người sống.”
Một nhóm người tấn công qua đó, thoáng chốc vài dân làng bị chém ngã xuống đất, da thịt bong tróc. Tô An Lâm xông thẳng vào nhóm địch, đại đao trong tay chém ngang, chặt đầu một tên. Xoạt một tiếng, tên kia ôm cổ ngã xuống. Hán tử mặc áo giáp ánh mắt lạnh nhạt, rút bội đao, quát lên với người bên cạnh:
“Tên này mạnh nhất, giết hắn!”
Vừa dứt lời, hắn cũng ra tay, vung đại đao về phía Tô An Lâm. Keng! Đao chém lên vai Tô An Lâm, vang lên tiếng sắt thép va chạm nhau, chấn động khiến huyệt hổ khẩu của hắn tê dại. Sắc mặt hắn kinh ngạc, có chút khó tin. Tô An Lâm vung một quyền qua đó, áo giáp ngay lồng ngực của hán tử lõm vào ngay tức khắc.
“Rầm!”
Hắn đập vào gốc cây phía sau, tuy thoạt nhìn rất khó chịu nhưng lại chẳng sao cả.
“Có một lớp áo giác bảo vệ quả nhiên khác hẳn.”
“Tiểu tử này hẳn đã luyện khí công cứng cáp, tấn công bên dưới của hắn, cắm vào mắt hắn!”
Hán tử áo giáp quát lớn chớp mắt cả đám người vung vẩy đao sắt, đánh về phía đũng quần của Tô An Lâm. Sắc mặt Tô An Lâm lạnh nhạt, nhóm người này không hổ xuất thân từ quân đội, lúc chiến đấu có bóng dáng của chiến thuật tấn công kết hợp. Nếu là trước đây, đối diện với đòn tấn công chuyên nhắm vào thân dưới như vậy, hắn thật sự sẽ đau đầu nhưng công pháp thiết cốt của hắn đã luyện đến cấp đại sư rồi.
Mặt hắn lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn nhóm người đang đuổi tới, cơ thể khủng khiếp như núi lửa di động, mạnh mẽ đóng mở, lao thẳng vào chém giết. Giờ phút này hắn như máy ủi đất mang theo lưỡi dao, quét ngang cả đoạn đường. Có kẻ không có mắt ý đồ tấn công thân dưới Tô An Lâm, nhưng thoáng chốc đã bị đại đao của Tô An Lâm chém bay. Chỉ mới hai vòng, dưới đất đầy rẫy tay đứt chân cụt. Mắt của mam tử áo giáp như muốn nứt ra:
“Mợ nó chứ, xem phi long thứ của ta!”
Hắn cầm đại đao đâm thẳng tới, mang theo khí thế, liên tục xuất hiện tàn ảnh. Chỉ trong hai giây đã đâm mấy chục nhát đao, nhát nào nhát nấy đều nhắm chuẩn vào bên dưới Tô An Lâm. Nhưng chỉ nghe hai tiếng keng keng, Tô An Lâm tiện tay đâm một nhát, thanh đao đã cắm thẳng vào mặt nam tử áo giáp. Mũi đao xuyên vào mặt hắn, hắn trợn to mắt, thật sự không dám tin phần thân dưới của tên này cũng cứng như vậy! Hắn vội vàng lùi về sau nhưng một tay khác của Tô An Lâm đã vung qua, đập lên đầu hắn với khí thế sắc bén, hắn chỉ cảm thấy trong lỗ tai như có thứ gì đó đứt lìa, ngay sau đó dường như phần đầu nứt ra, đau đến mất trí. Cơ thể hắn ngã thẳng ra sau ngay tức khắc, đè bẹp bụi cây dưới người mình.
Xung quanh vẫn đang chém giết nhưng vì một nửa nhóm giặc cướp bao vây tấn công Tô An Lâm, giảm bớt áp lực cho những người khác. Sau khi tên thủ lĩnh giặc cướp ngã xuống, khí thế của nhóm hộ vệ Chu gia và Ngưu Tuệ Hồng tăng cao. Ngưu Tuệ Hồng cầm gậy gỗ, quét một gậy qua là một tên giặc cướp bị đánh cho nằm rạp. Tất nhiên rồi, trên lưng và tay bọn chúng đều bị rạch mấy nhát đao, thương thế kinh người. Động tác Lý Sinh linh hoạt, xông trái lách phải trong nhóm người. Giải quyết xong bên này, Tô An Lâm quay đầu quát:
“Lão đại các ngươi đã chết, ai còn dám đánh với gia gia của các ngươi?”
Hắn thuận tay chộp lấy tên giặc cướp bị Ngưu Tuệ Hồng đánh ngã, siết đầu hắn, mạnh mẽ đập xuống.
“Bốp!”
Đầu tên kia bị đập nát, đám giặc cướp còn lại hoảng hốt, có người gấp không chờ nổi quay đầu chui vào rừng rậm, Tô An Lâm nhấc cung nỏ, sau khi bắn hai mũi tên vẫn có bảy tám tên chạy thoát. Rừng rậm nơi này quá dày đặc, lẩn vào rừng thì không còn dễ tìm được nữa.
“Mọi người thế nào?”
Tô An Lâm hỏi.
“Tô huynh đệ, bên ta tổn thất mười người.”
“Năm đệ đệ của ta đã chết.”
Sắc mặt Ngưu Tuệ Hồng khó coi, lao đến chỗ bán tiên đang thoi thóp:
“Móe nó, nói đi, ngươi có quan hệ gì với đám giặc cướp kia?”