Chương 110 - Trả Tiền
“Bốp bốp bốp...”
Ngưu Tuệ Hồng lại tát thêm ba cái nữa, đánh cho răng của bán tiên bay ra ngoài, đầu óc ong ong. Những người khác thì tóm lấy vài tên giặc cướp không chạy kịp, sau một lượt dò hỏi mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì. Cái kẻ gọi là bán tiên này quả nhiên là cùng một bọn với đám giặc cướp. Nơi này hễ đến tối sẽ xuất hiện chướng khí, nên bán tiên đề nghị dụ mấy người kia đến đây, sau đó nhân lúc họ yếu ớt bắt gọn một đám. Chẳng qua không ngờ Tô An Lâm đã nhìn thấu từ trước nên mọi người mới không sao. Về việc tại sao lại bắt người, theo đám thổ phỉ nói sau khi bọn chúng chiếm núi, điều kiện trên núi không tốt nên muốn bắt vài người xây nhà coi như lao động miễn phí. Bắt từng người thì quá phiền phức, dứt khoát làm một mẻ lớn, thuận tiện đòi Chu gia tiền chuộc thế nên mới bắt tiểu nhi tử của Chu gia.
Tên bán tiên kia ngày trước thường hay đến đây, cực kỳ quen thuộc nơi này. Hắn và đám giặc cướp uống thuốc giải độc trước khi làm việc nên mới không sao. Sự việc đã được làm rõ, tiếp theo họ được bán tiên dẫn đường rất nhanh đã tìm được đứa nhỏ trong một hang núi. Có hai người canh chừng ở đây, toàn bộ đều bị Tô An Lâm giải quyết. Tính hết một lượt hắn đã giết đủ tám nguòi, kiếm khoảng ba trăm điểm giá trị kinh nghiệm.
Sau khi họ trở về cũng đã sau nửa đêm. Giặc cướp và bán tiên đều bị trói lại, hôm sau sẽ đi ngoài phố thị chúng. Xã hội này khá đặc biệt, nha dịch rất ít khi xuống nông thôn, có một số việc phần lớn đều do trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn giải quyết rồi giao vụ án lên trên là xong, về cơ bản bên trên sẽ không hỏi đến. Mà người quản lý ở đây chính là Chu Lễ của Chu gia! Bán tiên đáng thương bị nhóm người đánh cho sống dở chết dở, nhất là Đinh Tài, tối qua hắn còn tưởng thật sự đào được vàng dưới gốc cây, ai ngờ đến tiệm cầm đồ xem thử đều là vàng giả. Chẳng qua chỉ là một thỏi vàng làm từ gỗ, bên trong nhét đất, bên ngoài phủ lớp sơn vàng mà thôi. Hại hắn bị người của tiệm cầm đồ đuổi ra ngoài.
Sự việc được giải quyết xong, lần nay Tô An Lâm thu năm trăm lượng, dù sao chẳng những hắn đã tìm được đứa nhỏ lại còn cứu sống phần lớn mọi người, tất cả đều tâm phục khẩu phục. Lý Sinh nhận một trăm lượng, nhóm Ngưu Tuệ Hồng nhận một trăm lượng nhưng nàng không vui vẻ gì, dù sao cũng tổn thất năm thủ hạ. Hắn rời khỏi chỗ này đến nhà của Ngưu Tuệ Hồng.
“Tô đại ca, đây là công pháp của ta.”
Nàng lục tìm một quyển thư tịch dưới đáy hòm gỗ:
“Có lần ta ở trong một ngôi miếu cổ tìm được sau lưng tượng phật, ta luyện theo cảm thấy rất tốt.”
Trong sách viết: Thân pháp ngũ cầm. Trong lòng Tô An Lâm chấn động, thế mà lại là thân pháp. Ngũ cầm ở đây ý chỉ: hổ hươu gấu vượn chim. Chiêu thứ nhất như hổ, thân pháp nhẹ nhàng nhưng sức lực lớn vô tận. Chiêu thứ hai như hươu, nhảy vọt trong rừng, thân pháp mau lẹ. Chiêu thứ ba bùng nổ sức gấu, sức mạnh khủng khiếp. Chiêu thứ tư giống như con vượn, leo núi trèo tường như đi trên đất bằng. Chiêu thứ năm như chim bay, nhẹ nhàng bay lượn, lững lờ trên mặt nước.
“Tốt, tốt.”
Tô An Lâm gần như nhận ra ngay công pháp này không đơn giản.
“Ta lấy công pháp này, Ngưu Tuệ Hồng, ngươi ra giá đi.”
Tô An Lâm nói thẳng. Ngưu Tuệ Hồng ngại ngùng:
“Tô đại ca, ngươi như vậy khiến ta rùng mình đấy, lần này nếu không có ngươi ta đã chết từ lâu, cho nên vẫn là ngươi cứu ta, sao ta có thể đòi tiền ngươi được?”
“Không cùng một chuyện mà, vẫn phải trả tiền cho ngươi.”
“Không cần, ta không lấy đâu.”
Ngưu Tuệ Hồng nhét thẳng thư tịch qua đó:
“Ngưu Tuệ Hồng ta chính là như vậy, người khác tốt với ta, ta sẽ tốt lại, ta không thể lấy tiền của ngươi được.”
“Đứa nhỏ này.”
Lý Sinh cạn lời, Tô An Lâm thở dài:
“Được rồi, nhưng sau này ngươi đến võ quán của ta, ta sẽ trả học phí cho ngươi.”
Buổi trưa, Tô An Lâm dẫn Ngưu Tuệ Hồng đến võ quán.
“Sư tỷ.”
Tô An Lâm tìm thấy Trình Toa Toa, nói với nàng tình huống của Ngưu Tuệ Hồng. Trình Toa Toa nghe vậy ngạc nhiên:
“Học võ thì được, nhưng mà gần đây học phí tăng lên.”
“Tăng rồi sao?”
Trình Toa Toa nghiêm túc nói:
“Gần đây không được bình yên lắm, cái gì cũng tăng giá, võ quán phải chi tiêu nhiều lắm.”
“Tăng lên bao nhiêu?”
“Bây giờ là bốn mươi lượng ba tháng.”
“Được.”
Tô An Lâm đồng ý, đưa ngân lượng đã chuẩn bị xong qua đó.
“Ừm, vậy ta đi nói với sư phụ một tiếng.”
Trình Toa Toa nhận ngân lượng, đi vào bên trong. Trong phòng, Hồng Vũ đang uống trà, hắn ngồi bên cạnh Hà Thúy Phương. Hà Thúy Phương ngồi xếp bằng, ghi chép lại chi tiêu của tháng này.
“Chi tiêu lại lố rồi, gần đây tăng giá nhiều quá, nhà cũ cũng phải tu sửa lại một chút.”
Hà Thúy Phương than thở:
“Đành phải từ từ làm thôi.”