Chương 114 - Sống Sót
Tên hán tử vừa nói chuyện vừa dùng sức di di chân, làm cho người đang nằm trên mặt đất phát ra tiếng kêu rên, xung quanh còn có bốn tên hán tử, đều đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn phía, không có ai dám đứng ra nói chuyện.
"Ca!"
Dương Minh đứng xa hô to.
"Hử?"
Mấy tên hán tử nhíu mày nhìn lại, chú ý đến Tô An Lâm dang đứng cạnh Dương Minh.
"Đại Lực võ quán?"
Người cầm đầu đám hán tử này đúng là lão đại của Phúc Bang, Tôn Phúc. Thực lực của hắn không cao, bỏi vậy cho nên thế lực của bang phái không lớn, cũng chỉ dám bắt nạt một ít người ở bên chợ bán thức ăn này.
Gia đinh của Dương Minh đã bị bọn họ theo dõi mấy ngày rồi, bọn họ đã tìm hiểu chi tiết kỹ càng, không có gia cảnh gì, cũng chỉ có Dương Minh là người của Đại Lực võ quán.
Nhưng như vậy thì có sao đâu chứ, bọn họ đã mới Vương Viêm làm môn đầu, hiện tại có ai là không biết, bên trong Đại Lực võ quán, ngay cả sư huynh Liễu Minh cũng phải cho Vương Viêm ít mặt mũi. Bởi vậy chuyện này đối với Tôn Phúc chỉ là chuyện nhỏ.
"Tiểu huynh đệ à, ta quen biết với sư huynh Vương Viêm của ngươi đấy."
Tô An Lâm vừa đi qua đó, Tôn Phúc đã khoanh tay lại, khinh thường nói.
"A, vậy sao."
"Cho nên có một số việc không phải là chuyện ngươi có thể nhúng tay vào được, đi đi."
"Thật ngại quá, ngươi quen biết Vương Viêm là chuyện của ngươi, không có liên quan gì với ta hết, chuyện này ta chắc chắn phải nhúng ta vào."
Lúc Tô An Lâm đến đây đã nghĩ tới, hiện tại hắn nhận nhiệm vụ để kiếm bạc vẫn quá chậm, hắn phải làm cho danh tiếng của mình nổi lên, làm cho những người khác biết đến hắn, như vậy mới có thể nhận được nhiều nhiệm vụ hơn.
Tôn Phúc nhíu mày:
"Ngươi không sợ Vương Viêm!"
"Đừng nói lời vô nghĩa, cửa hàng này là do Tô An Lâm ta bảo vệ."
"Tô An Lâm, là ai?"
Tôn Phúc cúi đầu thấp giọng hỏi người đứng bên cạnh.
"A...Chưa từng nghe nói qua."
"Ha ha ha, nghe thấy không, chưa từng nghe nói qua."
Rầm!
Tô An Lâm trực tiếp giơ chân đá qua, sức lực mãnh liện giống như là núi lớn đập xuống làm cho Tôn Phúc cảm thấy trước ngực tê rần, chờ đến khi hắn ngã ra trên mặt đất, mới lập tức phản ứng lại.
Xương sườn của hắn bị gãy đứt!
Hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ:
"Ngươi không có võ đức, dám đánh lén!"
Tô An Lâm thô lỗ giơ tay ngoáy lỗ tai, thái độ không sao cả:
"Vừa nãy ta đã nhắc nhở ngươi rồi, là ngươi còn muốn tự tìm ngược, cho nên không trách ta được.
"Mẹ kiếp!"
Tôn Phúc bị tiểu đệ đỡ dậy, ôm ngực mắng, hiện tại hắn không thể nào ra tay được, trước ngực đau đớn khó nhịn.
"Xem như ngươi lợi hại, nhưng mà ta sẽ không để chuyện này yên đâu, Vương Viêm huynh đệ là người của Phúc Bang chúng ta, ngươi chờ sư huynh ngươi đến tìm ngươi để tính sổ đi. Chúng ta đi!"
Thấy một đám người rời đi, Dương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi tới nâng đại ca dậy.
"Ca, đây là sư huynh của ta."
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Các ngươi đi thu dọn đi, ta về trước đây."
"Chờ đã, sư huynh."
Dương Minh cầm lấy một túi tiền từ chỗ tẩu tử của mình, nhìn bộ dáng của tẩu tử hắn có vẻ lưu luyến không nỡ, có lẽ đây là gia sản cuối cùng của nhà bọn họ.
"Sư huynh, nhà chúng ta cũng chỉ còn bằng này tiền."
Hắn mở ra xem, bên trong là một đống bạc vụn, vừa nhìn đã biết là phải chắt góp từng chút mới được.
Dương Minh có chút quẫn bách ngại ngùng:
"Không có nhiều lắm, cũng chỉ có mười lượng bạc, có điều tẩu tử vừa trộm nói với ta, chờ sau này có tiền sẽ đưa cho ngươi.
Tô An Lâm nghiêm mặt:
"Ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Dương Minh cho rằng Tô An Lâm nóng nảy:
"Sư huynh, ngươi đừng nóng giận, ta..."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, số bạc này ngươi cứ cầm trước đi, có bạc lại nói sau, các ngươi đã nghèo như vậy, phải sống sót trước rồi nói sau."
Nói xong, Tô An Lâm quay đầu rời đi, cũng không ngoảnh mặt lại:
"Chỉ cần ngươi nhớ rõ là được, phải luyện công cho tốt, không phải là ngày nào ta cũng có thời gian rảnh."
Nhìn theo bóng dáng của Tô An Lâm, Dương Minh cảm động một trận:
"Sư huynh...Cảm ơn ngươi!"
...
Buổi tối, Vương Viêm đi ra từ trong một tửu lâu, tâm tình rất tốt.
Hôm nay hắn nói cho sư phụ biết chuyện mình đã thăng cấp, sư phụ đã thưởng cho hắn một ít đồ vật. Hắn vốn định đêm nay sẽ dùng đến, không ngờ lại có một vị thiếu gia tới mời hắn ăn cơm, hắn đương nhiên không thể từ chối thịnh tình như thế được.
Hắn đang vui vẻ đi về nhà, lại phát hiện có hai người lén lút đi tới.
"Ai?"
"Vương sư huynh, chúng ta là người của Phúc Bang.
"Phúc Bang à."
Vương Viêm nhớ đến, lần trước có một người tên là Tôn Phúc mới hắn đi ăn cơm, người này rất dẻo miệng, mà hắn lại vừa lúc thiếu tiền, cho nên đồng ý làm môn đầu của họ.
Thật ra làm môn đầu cũng có độ tự do rất cao, nếu như gặp phải chuyện mình không đối phó được, cũng có thể từ chối. Đương nhiên, đa số các võ giả đều không hay từ chối, dù sao chuyện này liên quan đến thể diện, nếu từ chối, sau này còn ai đến tìm ngươi là môn đầu nữa?