Chương 115 - Trưởng Thành
"Có chuyện gì?"
"Bang chủ của chúng ta bị người đánh, hơn nữa cnf là một teen sư đệ của Vương sư huynh ngươi đánh, bị gãy ba cái xương sườn."
Một tên hán tử đầu đội mũ nỉ ô thật cẩn thận nói.
"Không nói tên của ta ra sao?"
Vương Viêm nhíu mày, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại còn có ai dám không cho hắn mặt mũi?
"Nói ra rồi, đối phương chẳng những không cho mặt mũi, đối phương còn nói dù là ngươi ở đó cũng sẽ đánh không nương tay."
Người này thêm mắm thêm muối nói.
"A."
Vương Viêm cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ sắc lạnh:
"Là ai?"
"Tô An Lâm!"
…
"Hắt xì!"
"Ai đang nhắc đến ta vậy?
Tô Lâm An sờ sờ cái mũi, lắc đầu, lại tiếp tục luyện Toái Y Chưởng.
Hắn đã luyện tập được một lát, nói thật, không biết vì sao lại cảm thấy bực bội, chủ yếu là do độ thuần thục không biết vì sao lại đột nhiên tăng chậm lại. Lúc trước hắn đánh với cọc người gỗ dù sao cũng là một lần tăng 2 điểm, sau lại một lần tăng 2 điểm. Hiện tại thì hay rồi, đánh mấy lần mới tăng được 2 điểm.
Có rất nhiều lần hắn muốn trực tiếp dùng điểm thuộc tính để tăng cấp bậc công pháp lên, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống.
"Ai, chỉ tại điểm thuộc tính vẫn quá ít, nếu như có thể giết vào người trợ hứng thì tốt biết bao."
Tô Lâm An lắc đầu, dù sao hắn cũng không phải là dạng người gian ác, sẽ không vì chuyện như vậy mà giết người.
"Ca, sao hôm nay ngươi có vẻ tâm thần không yên vậy?"
Tô Ngọc Ngọc ngồi một bên giặt quần áo, nhịn không được hỏi.
"Đang suy nghĩ chuyện."
"Ngươi nghĩ cái gì?"
"Nghĩ xem hiện tại đã là lúc nên kiếm nhà chồng tốt cho muội rồi."
Tô Lâm An thuận miệng đáp.
Tô Ngọc Ngọc xụ mặt:
"Ta vẫn còn nhỏ lắm."
"Không nhỏ nữa, sắp trưởng thành rồi."
"Ca ngươi lại nói bậy nữa rồi, có điều, ta nghe thím bán bánh bao ở cách vách kia nói, gần đây ngươi đi ra ngoài phải cẩn thận chút, bên phía huyện Lâm Quảng đã xảy ra chuyện rồi."
"Đã xảy ra chuyện hả?"
"Ừ, thím ấy có một người thân thích ở bên đó, chạy nạn đến đây nói, mấy ngày trước ở huyện Lâm Quảng có Yêu Phong Tử vọt vào trong thành, hiện tại quan binh đã chạy hết rồi, không còn ai thủ thành nữa."
Tô Ngọc Ngọc vắt khô quần áo, tiếp tục nói:
"Vì chỗ này của chúng ta khá gần đó, cho nên rất nhiều người chạy trốn về chỗ này, nghe nói có một ít Yêu Phong Tử cũng theo họ chạy đến chỗ này, trên đường đi đã có rất nhiều người chết, mà người chết lại biến thành tà ám, càng ngày càng nhiều."
Tô Lâm An dừng luyện công, nhớ đến người ở huyện Lâm Quảng.
"Chung quy vẫn không thể thủ thành được."
"Hiện tại có rất nhiều người nói, đám Yêu Phong Tử ở bên phía huyện Lâm Quảng đang khuếch tán ra, nói không chừng sẽ tràn lan đến nơi này, nếu như vậy thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. hôm nay ta chạy đi mua thêm chút gạo, giá gạo lại tăng lên, tốn không ít bạc."
"Không sao cả, gần đây ca kiếm được không ít tiền."
"Ca, mấy hôm nay ngươi có đi đến bến tàu hỏi một chút về tin tức của đại ca không?"
Tô Ngọc Ngọc đột nhiên hỏi.
"Ngày mai ta sẽ đi một chuyến."
Lúc trước hắn lo lắng đi qua đó sẽ gặp được Đông Nam Tử, nhưng hiện tại hắn đã có thực lực, gặp được cũng không sao.
"À, thật ra cũng không nhất thiết phải đi hỏi."
"Vì sao chứ?"
"Nếu như đại ca thật sự không có chuyện gì, đã sớm trở về nhà rồi..."
"Ai..."
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Tô Lâm An vẫn đi đến bến tàu một chuyến.
Hắn đi đến chỗ mà trước kia Tô Đại Hổ làm khuân vác hàng hóa, lại phát hiện đám người này đã thay đổi thành người mới hết, đi hỏi thăm một vòng cũng không có ai biết.
Hắn chỉ có thể mua ba cái màn thầu ở ven đường, lại đi dạo một vòng, sau khi xác định là không thể tìm được người, Tô Lâm An đột nhiên nhớ đến Đông Nam Tử. Cũng không biết là tên kia có biết hay không?
Đáng tiếc, tên Đông Nam Tử kia cũng không dễ tìm, hắn chỉ biết tên đó là người của Hắc Thủy Bang
"Thôi, trở về đi."
Tô Lâm An cũng đã nghĩ ra, giống như là muội muội nói vậy, nếu như Tô Đại Hổ thật sự không có chuyện gì, đã sớm quay trở lại.
Hắn vừa mới định đi, phía trước lại đột nhiên xôn xao lên, đám người không ngừng kinh ngạc hô to.
"Người của Thảo Đầu Bang và Hắc Thủy Bang lại đánh nhau rồi."
Xem đánh nhau là chuyện tất cả mọi người đều thích, nhất là chuyện đánh hội đồng như vậy. Tô Lâm An nhanh chóng gặm một miếng màn thầu, cũng theo dòng người đi qua đó.
Ở bến tàu, có rất nhiều công nhân khuân vác, vì kế sinh nhai, cũng có rất nhiều người lập bè kéo phái, cướp đoạt địa bàn. Chuyện đánh nhau như vậy, hầu như là tháng nào cũng có. Nhưng Tô Lâm An không ở bên cạnh bến tàu, cho nên chưa từng thấy qua.
Hắn đi qua đó, thấy hai đám người, một đám cột dây lưng màu đèn lên trên cánh tay, một nhóm thì cột dây màu hồng. Hai đám người đang đánh lộn với nhau, gậy gỗ, cục đá, dao lớn dao nhỏ đều ra sức ném vào trên người đối phương. Có vài người đánh nhau đỏ mắt, dùng cục đá đập lên trên mặt người khác, lập tức có người bị đập đến máu me đầy mặt. Nhưng mà người cầm cục đá vừa quay đầu lại đã bị người ta chém tay, lớn tiếng tru lên.