Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 117 - Sa Hải

Chương 117 - Sa Hải


“Rầm!”
“A...”
Lúc này tên ngốc mới phản ứng lại, nỗi đau kịch liệt gần như khiến hắn choáng váng. Hai tên ngốc còn lại vừa thấy máu, tâm tư nhiệt huyết sôi trào ban nãy lập tức bị dội cho lạnh thấu tim. May mà lúc này ba người trung niên đối diện cũng nhát gan, nói thế nào cũng không dám bước lên, khiến bang chủ bang Thảo Đầu tức đến độ lớn tiếng mắng chửi.
“Haha, được rồi.”
Liễu Đông Nam nở nụ cười.
“Bộp!”
Bỗng nhiên có người vỗ vai hắn.
“Hửm? Ngươi là?”
Liễu Đông Nam quay đầu, phát hiện là một nam tử có thân hình rắn chắc, mơ hồ có chút quen thuộc, hắn đột nhiên nhớ ra:
“Tô An Lâm...”
Tô An Lâm vòng qua cổ hắn, siết thật chặt, cười bảo:
“Nhị thúc, ta muốn nói chút chuyện với ngươi.”
Chen ra khỏi nhóm người, khó khăn lắm Liễu Đông Nam mới cảm giác có thể nói chuyện được, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm vào thắt lưng hắn, hẳn là một con dao!
“Đừng nhúc nhích, đừng cử động lung tung, sẽ đâm chết ngươi đấy.”
Tô An Lâm nhìn xung quanh, nhóm người đang xem đấu võ trên khán đài, không ai chú ý hắn.
“Hảo hán tha mạng.”
Liễu Đông Nam đổ mồ hôi lạnh đầy trán, hắn nhận ra gương mặt của Tô An Lâm. Nhưng có làm thế nào cũng không ngờ mới chỉ mấy ngày không gặp, tên này như được thổi một luồng khí phát triển cường tráng như vậy!
“Có phải gần đây ngươi vẫn luôn tìm ta không?”
“Không, không có.”
Tất nhiên Liễu Đông Nam phải phủ nhận. Trên thực tế quả thật lúc sau hắn cũng từng về thôn tìm kiếm, nhưng nghe nói Thạch Đầu mất tích, ngay cả hai thủ hạ của hắn ta cũng chẳng thấy tung tích. Về sau cũng không giải quyết được chuyện đó.
“Đừng nói nhảm, bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời một câu, nếu không…”
Tô An Lâm dí dao lên thắt lưng của hắn:
“Sẽ móc thận của ngươi ra!”
“Đừng đừng, hảo hán, mời nói.”
Liễu Đông Nam căng thẳng đến mức muốn bật khóc.
“Lúc trước ngươi tìm ta bảo là quen biết ca ca của ta, rốt cuộc ca ca ta đã đi đâu?”
“Ta không biết, chỉ nghe nói nhóm người bọn hắn nhận một vụ làm ăn lớn, ngồi thuyền đến một chỗ chuyển hàng, chẳng biết tại sao không thấy về nữa.”
“Chỗ nào?”
“Ta thật sự không biết, hình như là một đảo nhỏ, nhưng vụ làm ăn đó do bang Sa Hải nhận, trước đó nơi này là địa bàn của bang Sa Hải, nhưng mà khoảng thời gian trước, một nhóm cao thủ của bang Sa Hải đều chết hết.”
Tô An Lâm cau mày, mơ hồ cảm thấy nơi này có nội tình gì đó.
“Trước đây Sa Hải là bang phái lớn nhất, mấy bang phái nhỏ chúng ta đều kiếm sống dưới trướng họ, nhưng sau khi nhận việc đó trừ đội của đại ca ngươi ra mấy đội kia cũng không thấy đâu, hơn một trăm người mất tích, sau đó rất nhiều người tìm bang Sa Hải hỏi thăm, chưa đến mấy ngày người của bang Sa Hải cũng chết hết.”
“Nếu ngươi không tin, ta biết bang Sa Hải vẫn còn sư gia, hắn còn sống.”
“Tên gì?”
“Vương Phẩm Trung, ta cho người dẫn ngươi đi!“
Tròng mắt Liễu Đông Nam đảo quanh, trên đường đi tìm hắn sẽ nhân cơ hội gọi người, bây giờ bang Hắc Thủy của hắn người đông thế mạnh, chỉ cần bao vây tên này lại dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát!
“Phập...”
Đột nhiên dao đâm vào thắt lưng Liễu Đông Nam, đồng thời Tô An Lâm bóp chặt cổ hắn, để hắn muốn kêu cứu cũng không kêu được.
“Không cần ngươi dẫn đường, ta tự tìm!”
Tô An Lâm cười lạnh, cuộc thi bên kia cũng gần kết thúc. Để tránh bị người khác chú ý, hắn phải giải quyết đối phương sớm một chút.
“Hay…hay...”
Trên đài, nhóm người vỗ tay, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cảnh tượng máu me đầm đìa thu hút, hoàn toàn không chú ý đến thi thể của Liễu Đông Nam trong góc tường.
“Đảo nhỏ, bang Sa Hải!”
Bước đi trên đường, Tô An Lâm nghiến răng nghiến lợi đi về phía võ quán. Trong miệng hơi khó chịu , trong bánh bao hắn mua lúc sáng đều là từng miếng thịt to không được cắt nhuyễn, vụn thịt mắc trong kẽ răng. Hắn tiện tay bẻ một nhánh cây nhọn ven đường, chuẩn bị làm tăm xỉa răng. Đột nhiên thấy người quen trên đường, là Tưởng Tiểu Diệp tiểu thư Tưởng gia. Nàng và một nha hoàn mua chút đồ ven đường, nha hoàn chú ý đến Tô An Lâm, nhắc nhở nàng một tiếng. Tưởng Tiểu Diệp quay đầu, dịu dàng mỉm cười với Tô An Lâm:
“Tô tráng sĩ, trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, Tưởng tiểu thư mua đồ à?”
“Muốn mua chút đồ trang trí thôi, Tô tráng sĩ, đã trưa rồi hay là dùng cơm ở đây luôn, nói ra thì buổi tối hôm đó vội vàng từ biệt, ta còn chưa nghiêm túc cám ơn ngươi.”
Tô An Lâm không muốn chiếm lời của người ta:
“Tưởng tiểu thư khách sáo rồi, ta không lải nhải nữa.”
“Không sao đâu, vừa hay ta muốn nói chút chuyện.”
“Vậy…được rồi.”
Có lẽ Tưởng Tiểu Diệp có chuyện thật. Trong khách điếm, Tưởng Tiểu Diệp vô cùng khách sáo, gọi không ít món ăn. Trò chuyện một lúc, Tô An Lâm mới hiểu ý của nàng. Hóa ra gần đây chuyện sơn trại Một Cái Tai bị giết chết vẫn bị lan truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đều chấn động, chẳng qua tin tức nơi này bị bưng bít, người nhà Tưởng Tiểu Diệp là đương sự, nếu không nói ra ngoài rất nhiều người cũng không hiểu rõ nội tình. Sau khi Tưởng Tiểu Diệp biết tin, rất thông minh dặn dò người nhà không được truyền ra ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất