Chương 116 - Có Dám Hay Không
Đám người đang vây lấy xung quanh thấy vậy không những không khuyên can, ngược lại còn không ngừng soi mói.
"Trời ạ, người này bị đánh nổ tròng mắt rồi."
"Người kia thật tội nghiệp, mất mệnh căn tử."
"Người này ngốc quá đi mất, đánh không lại thì dùng đao đi, đao ở trên mặt đất cũng không biết đường mà nhặt lên."
Trong lúc nhất thời, quần chúng đứng xem biến thân thành chuyên gia võ học, hình phẩm từ đầu tới chân mấy người đang đánh nhau.
Dáng người Tô Lâm An lớn mạnh, thấy người trước mặt chẹn chúc nhau, trực tiếp chen vào trong, lập tức đâm cho mấy thiếu phụ không ngừng kêu la.
"Ui da, muốn chết à."
"Ui da, sao lại không lễ phép như vậy."
"Cẩn thận ta..."
Vừa quay đầu lạ phát hiện lại một hán tử cường tráng, trong miệng còn đang liên tục nhai bánh bao thịt. Tuy rằng mặt mũi không tồi lắm, nhưng vẫn có vẻ dọa người, họ lập tức không dám nói tiếp nữa, vội vàng nhường đường. Sau khi một đám người lục tục nhường đường, Tô Lâm An mới đi đến trong cùng.
Nói thật, chuyện đánh hội đồng như vậy rất máu me, nhưng không có ai đứng ra khuyên can cả, nha dịch cũng đứng ngoài mặc kệ. Mà trong đám người này, mỗi bên lại có một người ăn mặt đẹp đẽ đang ngồi giữa, đúng là bang chủ của Thảo Đầu Bang và Hắc Thủy Bang.
Thấy đánh nhau một lúc cũng không có ai chiếm thế thượng phong, bang chủ của Hắc Thủy Bang đứng bên này quát to:
"Tào Lão Tứ! Chỉ vì một cái công việc ở bến tàu, đánh đến lúc này cũng được rồi, như vậy đi, chúng ta dùng quy củ cũ, tới ném chảo dầu, ngươi có dám hay không?"
Quy của rất đơn giản! Chỉ là so độ tàn nhẫn!
Mỗi bên đưa ra ba người, mỗi người lần lượt cắt một bộ phận trên người mình xuống, ném vào trong vạc dầu. Nếu người bên kia không dám, vậy tính thua. Nếu như tất cả đều cắt bộ phận xuống, vậy sáu người này sẽ đi vào trong chảo dầu vớt sáu cái bộ phận lên, ai ăn được nhiều nhất thì tính là bên thắng.
Bang chủ Tào Lão Tứ của Thảo Đầu Bang cũng cười lạnh:
"Hắc Tử, huynh đệ của ta mỗi người đều là người tàn nhẫn, ngươi dám chơi trò này với ta đúng là đang tìm chết mà!"
"Đừng nói nhiều vô nghĩa, có dám hay không!"
Hắc Tử hừ lạnh, vẫy vẫy tay, đám thủ hạ của hắn đồng loạt lui về phía sau, trong sân chỉ còn dưa lại mấy chục người bị thương cũng người chết.
Người của Thảo Đầu Bang cũng lùi trở về, hầu như mỗi người đều bị thương.
"Tào Lão Tứ ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy, có gì mà không dám chứ."
Hắn quay đầu lại, lạnh giọng nói:
"Ai dám ra đây?"
Dám ra so tàn nhẫn, họ làm lão đại tất nhiên sẽ không bạc đãi, nhưng đối với những người này mà nói, bộ phận trên người cũng là dùng để ăn cơm, không có người dám ra. Có điều, cuối cùng hai bên vẫn vừa dụ dỗ vừa đe dọa, kéo ba người đứng dậy.
Bên phía Hắc Tử hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước, có ba tên thanh niên choai choai đi ra, giống như là đã bị tẩy não, bộ dáng cuồng vọng cực kỳ. Mà bên phía Tào Lão Tứ lại là ba người trung niên, vẻ mặt không tình nguyện.
Tô Lâm An nhìn vậy âm thầm líu lưỡi, đây mới thật sự là bang phái, một đám tàn nhẫn vô tình!
Những thành viên ở tầng chót của bang phái, vĩnh viễn là người khổ nhất.
Ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên Tô Lâm An chú ý đến, trong đám người này có một người quen.
Liễu Đông Nam, tên hiệu là Đông Nam Tử, thích ra đề số học cho người ta!
Lúc này hắn đang đứng ở bên phía Hắc Thủy Bang, lên tiếng cổ vũ khuyến khích cho ba tên thanh niên choai choai.
"Đây là cơ hội của các ngươi, ngươi chọc mắt mình ra, dù sao cũng còn một bên."
"Ngươi chém tay phải của mình xuống, dù sao cũng còn tay trái, về sau cũng có thể đi với ta được."
"Ngươi chém chân phải của mình, chút nữa ta sẽ bảo thợ mộc làm cho ngươi một cái chân mới, đảm bảo có thể dùng tốt."
Loại thi đấu này có quy định, không thể cắt trùng bộ phận, tất nhiên là không thể cắt mệnh căn tử. Nếu chỉ cắt một đầu ngón tay, một cái lỗ tai như vậy thì người ta cũng khinh thường ngươi, chỉ nên chỉ có thể cắt thứ lớn hơn!
Liễu Đông Nam nói xong, vỗ vỗ bả vai một tên thanh niên đứng ở giữa:
"Cứ lớn gan lớn mật lên, người khác chỉ là lấy mắt của ngươi thôi, nghĩ lớn ra chút, đây là cơ hội của ngươi! Xong chuyện này bang phái sẽ cho các ngươi mỗi người mười lượng bạc! Lão đại sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Về sau các ngươi sẽ là anh hùng của Hắc Thủy Bang! Hảo hán!"
"Cảm ơn lão đại!"
Ba tên thanh niên vẻ mặt phấn chấn, về sau họ sẽ chính thức trở thành người của Hắc Thủy Bang, họ là anh hùng hảo hán! Để xem có ai còn dám bắt nạt họ!
…
Tô An Lâm đứng cách đó không xa, nghe lời nói của Liễu Đông Nam, âm thầm líu lưỡi. Cái tên này không đi làm tiếp thị sản phẩm đúng là đáng tiếc. Rất nhanh nhóm người đi lên, bang Hắc Thủy phái người trước, một tên ngốc bước lên nhấc thanh đao theo, chém vào tay trái của mình mà không chớp mắt lấy một cái.