Chương 118 - Nếu Không Sẽ Không Kịp
Nghe Tưởng Tiểu Diệp dò hỏi, Tô An Lâm thản nhiên nói:
“Là do ta giết!”
“Người ngoài đều nói Tô tráng sĩ rất yếu, bây giờ xem ra họ đã nhìn lầm rồi, nhất là sư huynh Vương Viêm kia của ngươi.”
Tô An Lâm cười nhạt, chẳng hề để ý.
“Hầy, vốn tưởng nếu là người khác giết Một Cái Tai, ta có thể mời Tô công tử đến nhà ta làm việc, bây giờ xác định hắn là do ngươi giết, ta mời không nổi.”
Tô An Lâm nói:
“Chúng ta cũng coi như bạn bè, ngươi gặp khó khăn gì có thể tìm ta, chuyện tiền bạc dễ thương lượng mà.”
“Nhìn ra được, vậy đa tạ Tô công tử trước.”
Ăn cơm xong, Tô An Lâm cáo từ rời khỏi đây. Đến võ quán, Tô An Lâm đứng ở vị trí cũ luyện quyền. Chuyện Một Cái Tai sớm muộn cũng sẽ có nhiều người biết là do hắn làm. Lỡ như huynh đệ tốt nào đó của Một Cái Tai đến tìm hắn gây chuyện, bọn chúng trong tối sẽ rất khó giải quyết. Thế nên hắn phải tìm chỗ dựa cho mình, thân phận đệ tử của võ quán Đại Lực bình thường này, càng lúc càng không thể che mưa chắn gió cho hắn được nữa, hắn phải trèo lên trên! Hắn hít sâu một hơi, nhìn vào trong phòng.
“Nên để sư phụ thấy tiến triển võ học mấy ngày nay của mình rồi.”
Lúc này là giờ nghỉ trưa của sư phụ, hắn định chờ sau giờ trưa sẽ đi tìm hắn ta. Rời tầm mắt, hắn tiếp tục đánh quyền, đột nhiên chú ý đến ánh mắt đệ tử xung quanh nhìn hắn đều rất kỳ lạ. Hắn xoa mặt mình, thấy hơi quái lạ:
“Trên mặt ta dính nhọ à?”
“Sư đệ, buổi sáng ngươi đi đâu vậy?”
Trình Toa Toa cau mày bước đến.
“Ta có chút chuyện, sao vậy?”
“Sáng nay Vương Viêm sư đệ tìm ngươi, nói...nói là có món nợ cần tính rõ, nhìn hắn có vẻ không vui.”
Tô An Lâm cau mày, hắn đoán là do chuyện của bang Phúc hôm qua.
“An Lâm sư đệ, đi thôi.”
Hai huynh đệ Mã Lực cũng bước tới.
“Đi đâu?”
Mã Lực lặng lẽ nói:
“Nhân lúc Vương Viêm sư huynh còn chưa đến, mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp đấy.”
Tô An Lâm mỉm cười:
“Nếu như sợ hắn, ta đã không đối phó với bang Phúc rồi.”
“Rầm!”
Hắn vung một đấm, cọc gỗ khẽ lắc lư:
“Bảo hắn cứ việc đến đây.”
“Tô An Lâm, ngươi cũng khoác lác lắm!”
Giọng nói của Vương Viêm vang vọng ngoài cửa! Nhóm người u Dương Hồng và Liễu Minh sư huynh đi theo bên cạnh hắn, thái độ kiêu ngạo. Một nhóm các sư huynh sư đệ đều ngừng luyện tập, nghi ngờ không yên nhìn cảnh tượng này. Trong võ quá có không ít chuyện đệ tử mâu thuẫn với nhau, dù sao người học võ khí huyết tràn trề, nếu đã học võ mà còn khúm núm vậy thì không cần lăn lộn nữa. Nhưng mà tiền đề phải xem thử kẻ đó là ai, có ai lại dám trêu chọc loại người như Vương Viêm chứ? Vương Viêm bước nhanh đến trước mặt Tô An Lâm:
“Tô An Lâm, ngươi lặp lại lời ban nãy thêm lần nữa đi!”
“Ta nói ngươi, cứ việc đến đây đi!”
“Haha, tốt, tốt lắm, ta nói mà sao ngươi lại dám gây sự với ta, dám đối phó bang Phúc, thì ra là ngươi thiếu dạy dỗ!”
“Ngươi tưởng dựa vào việc đánh lén đánh bại Tôn Phúc thì không ai sánh nổi với ngươi à? Ngươi tưởng có thể đạp lên đầu ta sao?”
“Tô An Lâm, ngươi còn non lắm.”
Tô An Lâm vỗ lòng bàn tay, giọng điệu thản nhiên:
“Nói nhảm nhiều thật.”
Người xung quanh nhướng mày, kiêu căng, kiêu căng quá rồi! Ánh mắt u Dương Hồng nhìn hắn như nhìn người chết! Liễu Minh lại cau mày suy nghĩ, con người Tô An Lâm thoạt nhìn không ngốc, tại sao lại như vậy? Ngưu Tuệ Hồng nuốt nước bọt, nàng đến đây đã nghe thấy tên tuổi của Vương Viêm, nói thật nàng không dám đối phó với người như vậy. Trình Toa Toa sốt ruột siết khăn tay, vội vàng bước đến bên cạnh Vương Viêm:
“Vương sư đệ, hôm nay Tô An Lâm...”
“Sư tỷ, ngươi không cần nói nhiều, ta biết quan hệ giữa ngươi và hắn rất tốt, nhưng đây không phải lý do ngươi che chở cho hắn, ta làm sư huynh phải để An Lâm sư đệ biết, cái gì gọi là kính trọng người lớn!”
Vương Viêm bước lên, bày ra chiêu thức của công pháp thiết quyền:
“Ngươi đánh Tôn Phúc bị thương chính là đối đầu với ta, xuất chiêu đi.”
Võ quán nhỏ quy định cũng ít, tình huống thông thường chỉ cần không đánh chết người, Hồng Vũ sẽ không cấm các đệ tử đánh riêng với nhau. Tô An Lâm hừ lạnh một tiếng, bày ra tư thế công pháp thiết cốt.
“Từ lâu ta đã nghe nói ngươi luyện công pháp thiết cốt, ngươi học chưa tới một tháng đã muốn dùng chiêu này đối phó với ta, xem ra ngươi thật sự không coi ta ra gì.”
Vương Viêm thấp giọng quát một tiếng, nội khí toàn thân dâng lên, hai quyền hiện lên màu đỏ sậm. Màu đỏ càng lúc càng đậm, tựa như khối đá.
“Sư đệ…”
Trình Toa Toa lương thiện, lo Tô An Lâm bị một quyền đánh chết, vội vàng ngăn cản.
“Ngươi tránh ra cho ta!”
Vương Viêm không khách sáo đẩy Trình Toa Toa ra, Trình Toa Toa không kịp đề phòng ngã xuống đất, Ngưu Tuệ Hồng vội vàng dìu nàng:
“Sư tỷ!”
“Thiết quyền!!”