Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 119 - Đau Tay

Chương 119 - Đau Tay


Vương Viêm vung một quyền qua, tất cả mọi người đều cho rằng Tô An Lâm sẽ gặp xui xẻo. Rầm một tiếng, Tô An Lâm bỗng giẫm chân xuống đất, đá vụn dưới đất nứt ra văng tung tóe, đập trúng người bên cạnh, cảm thấy đau đớn. Cơ thể Tô An Lâm mang theo luồng khí khủng khiếp mạnh mẽ, lao ngang va chạm qua đó. Thiết cốt công, toàn thân đều là xương sắt! Rầm! Giữa hai người phát ra âm thanh đáng sợ, luồng khí bắn tung tóe.
“A!”
Vương Viêm thấp giọng hét le 6n một tiếng, cơ thể lập tức bị đập bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

A...
Vương Viêm nặng nề ngã xuống đất, cổ họng tanh ngọt, phun một ngụm máu. Ánh mắt hắn hốt hoảng, vậy mà hắn lại bị một quyền đánh bay. Tay phải hắn run rẩy, vừa rồi lúc dồn hết sức để tấn công hắn chỉ cảm thấy tay phải như đụng trúng núi lửa cực nóng, trước mặt chính là sức mạnh không thể địch nổi. Sau đó bàn tay đau đớn còn hắn bị bay ra ngoài. Nhìn kỹ lại hắn thấy tay phải xanh tím, đòn tấn công ban nãy khiến tay của hắn bị va chạm đến sưng lên. Nếu sức lực lớn hơn một chút sợ rằng sẽ bị gãy xương.
“Làm sao có thể?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Khí huyết trong cơ thể cường tráng của Tô An Lâm bành trướng, khí nóng lan tràn quanh người như một người máy bằng sắt.
“Vương Viêm, uổng cho ngươi là thiên tài của võ quán chúng ta, chỉ có thế thôi à?”
Tô An Lâm hoạt động cần cổ thô to, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn đi từng bước đến chỗ Vương Viêm:
“Chẳng phải ngươi muốn cho ta biết tay sao? Chẳng phải muốn ra mặt thay Tôn Phúc à? Đến đây đi, cho ta xem thử bản lĩnh thật sự của ngươi!”
Khóe môi Vương Viêm rỉ máu, cánh tay sưng phồng, gò má trắng bệch vừa thẹn vừa giận.
“Đáng chết!”
Hắn thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng đứng dậy. Nhưng động tác của Tô An Lâm nhanh hơn, bộc phát hết sức công pháp đại lực thiết cốt, khí nóng lan tràn, đập về phía lồng ngực Vương Viêm.
“Bốp!”
“A...”
Cuối cùng Vương Viêm cũng hoảng hốt, ánh mắt Tô An Lâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lòng bàn tay dày rộng siết chặt lại chuẩn bị tăng thêm một quyền.
“Vù!”
“Tô An Lâm, Vương Viêm, dừng tay!”
Hồng Vũ đột nhiên xuất hiện, di chuyển thân pháp, chớp mắt đã đến giữa sân ngăn trước người Vương Viêm.
“Sư phụ!”
Tô An Lâm thu hồi tư thế, ôm quyền nói.
“Sư phụ!”
Sắc mặt Vương Viêm khó coi vội bò dậy. Người xung quanh cũng thay đổi sắc mặt. Vẻ trêu cợt lúc đầu của Liễu Minh cũng trở nên nghiêm nghị. Vốn tưởng Tô An Lâm sẽ bị đánh rất thảm không ngờ tình huống lại đảo ngược. Ánh mắt u Dương Hồng liên tục lóe lên vẻ khác thường, Tô An Lâm này, không ngờ đấy, vốn tưởng Vương Viêm có chút bản lĩnh, chẳng ngờ chỉ được thế này! Nhưng có thể nhìn ra Tô An Lâm giấu tài, đây mới là thiên tài thật sự! Tất cả mọi người đều không ngờ Tô An Lâm mới là đại lão ẩn giấu ở nơi này. Trong lòng rất nhiều sư đệ đều âm thầm hối hận, biết trước đã giữ mối quan hệ tốt rồi. Trước đây rất nhiều người đều cười nhạo Dương Minh, không chịu nịnh nọt mấy người như Vương Viêm Liễu Minh lại thân thiết với Tô An Lâm, bây giờ xem ra Dương Minh lời to rồi. Có thể đoán được sau này e là Vương Viêm không ngẩng đầu lên nổi.
“Nhìn cái gì, đẹp lắm sao?”
Hồng Vũ quát lớn:
“Đi luyện võ cho ta!”
Nhóm người hết cách chỉ đành làm theo lời hắn.
“Hai người các ngươi theo ta vào phòng.”
Vương Viêm phẫn nộ nhìn Tô An Lâm, Tô An Lâm chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, thản nhiên vào phòng. Đóng cửa lại, Hồng Vũ nhìn Vương Viêm nói:
“Không sao chứ?”
“Tay ta vẫn còn đau, Tô An Lâm ngươi ra tay thật sự rất hung hăng, nếu tay ta bị phế, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
“Bản lĩnh không bằng người ta thì đừng nói mấy lời đó, ngươi ra tay độc ác ta có nói ngươi không?”
“Ngươi...”
“Được rồi.”
Hồng Vũ không vui:
“Vương Viêm, ngươi là sư huynh, hơn nữa vốn dĩ chuyện này do ngươi gây sự trước.”
Vừa rồi hắn ở cửa sổ đã nhìn thấy hết, biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sư phụ, ngươi có chuyện không biết, Tôn Phúc là huynh đệ của ta, Tô An Lâm biết rõ chuyện đó còn đối phó hắn, đây là đánh vào mặt ta!”
Tô An Lâm cười lạnh:
“Sao ngươi không nói chuyện Tôn Phúc ức hiếp Dương Minh? Dương Minh sư đệ là đồ đệ của sư phụ, ngươi để mặc Tôn Phúc ức hiếp hắn chính là đánh vào mặt sư phụ.”
Vương Viêm sửng sốt, tên này miệng lưỡi sắc bén thật, nhưng không thể không nói câu này của Tô An Lâm khiến hắn không thể phản bác! Thậm chí Hồng Vũ cũng có chút bất mãn với cách làm của Vương Viêm.
“Vương Viêm, tuy chỗ sư phụ không có nhiều quy tắc nhưng dù sao Dương Minh cũng là người của võ quán, ngươi để người ngoài ức hiếp hắn, người khác sẽ nhìn sư phụ thế nào?”
Hồng Vũ thản nhiên nói.
“Sư phụ, ta không biết những chuyện đó.”
Lòng Vương Viêm hoảng hốt, vội vã nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất