Chương 132 - Mộ Hồ Tiên
Tô An Lâm nghiêm mặt nói:
"Sư huynh hiểu nhầm rồi, chỉ là nhìn hơi quen, tùy tiện hỏi một chút thôi."
"Chậc, nhìn trúng thì nói đi, người phụ nữ kia cũng đẹp thật, nhưng mà không phải người mà chúng ta có thể theo đuổi đâu."
"Ngay cả sư huynh ngươi cũng không theo đuổi được? Rốt cuộc nàng có thân phận gì?"
Người phụ nữ kia còn trẻ mà thanh máu đã cao đến 93, không phù hợp với lẽ thường.
"Nàng tên là Ngụy tiểu thư, không phải người trong thành chúng ta, nghe nói là thiên kim của một phú thương ở nơi khác, nhưng mà ta đoán thân phận này là giả."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Bên cạnh nàng có hai tên hộ vệ, cũng rất lợi hại, trước kia có một bang chủ bang phái nhỏ trêu đùa người phụ nữ kia, liền bị san phẳng trong một đêm."
Từ Kim Niên cảm thán:
"Những người đó cũng không biết nhìn nhận, cô gái này chỉ dẫn theo hai tên hộ vệ mà dám xông xáo giang hồ, có thể yếu sao?"
"Còn mục đích nàng đến đây, trước kia nói là làm ăn, nhưng chưa bao giờ thấy họ mua bán gì cả, có điều ta lại nghe nói về một thứ."
"Thứ gì?"
"Một cuộn giấy bằng da dê, nghe nói phía trên là một phần bản đồ được vẽ bằng bút đen. Các nàng giải thích là bản đồ vốn là của mình, chỉ là bị người ta cướp mất. Bây giờ không biết cụ là thể bị ai cướp, đành ra giá cao để mua. Một tấm bản đồ ba ngàn lượng bạc."
Tô An Lâm sửng sốt, bản đồ!
Hắn chợt nhớ ra lúc trước mình từng lấy được một tấm bản đồ da dê từ chỗ Nhất Chích Nhĩ.
"Mộ Hồ Tiên!"
...
Sáng sớm hôm sau, Tô An Lâm đi theo một đám đồng môn ra ngoài thành.
Đội ngũ của phủ thành chủ và người của những võ quán khác đều đã đến đông đủ.
Cộng lại chừng hơn ba trăm người.
Tô An Lâm vác cung tên, hông đeo đại đao, đi sau lưng Trình Toa Toa.
Mấy đồng môn bên cạnh hắn đều tò mò nhìn xung quanh, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này, vô cùng kích động.
Hơn nửa số cao thủ của trấn Hoàng Kê đều tập trung ở chỗ này.
Người của mỗi võ quán xếp thành một đội ngũ, sau đó xáo trộn ngẫu nhiên, sắp xếp vào đội ngũ khác.
Đây là để đề phòng đệ tử đồng môn chơi xấu, sau khi đến đó lại cầm bạc trốn chứ không đi tìm.
Sau khi đội ngũ bị xáo trộn, ai cũng không quen biết nhau, lại có thủ hạ của thành chủ cầm đầu, trên căn bản có thể ngăn cản chuyện gian lận xảy ra.
Rất nhanh đã đến lượt Tô An Lâm.
Quân sĩ phụ trách đội ngũ nhìn Tô An Lâm một cái, gật đầu nói:
"Tổ 22."
Hắn chỉ vào vị trí bên phải sau lưng, một đám người đã đứng sẵn ở đó.
Trong đó còn có mấy người quen.
Hàn Tây và Phí Hạng đều đang nhìn hắn.
…
Tô Lâm An đánh chết cũng không tin đây là chuyện trùng hợp!
Sao có thể trùng hợp như vậy, trong đội ngũ lại có hai người này?
Ánh mắt của quân sĩ phụ trách đội ngũ nhìn Tô Lâm An giống như là đang nhìn một người đã chết. Chuyện sắp xếp người trong đội ngũ này rất dễ để gian lận, hắn thu hai lượng bạc, sắp xếp cho Tô Lâm An vào trong đội ngũ của Hàn Tây. Tuy hắn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, những mà trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Tô Lâm An chết chắc rồi. Nhưng mà như vậy thì có liên quan gì đến hắn đâu? Hai lượng bạc tới trong tay, hắn được hưởng chuyện tốt như vậy là được rồi.
Tô Lâm An vẫn chưa nói nhiều. Trong đội ngũ của Hàn Tây tổng cộng của tám người, mạnh nhất là Hàn Tây, có điều thanh máu cũng chỉ có 65 mà thôi. Hắn hoàn toàn không thấy lo lắng, ngược lại còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nhổ cỏ tận gốc.
Lúc hắn tiến vào đội ngũ Hàn Tây và Phí Hạng đã sớm không để ý đến Tô Lâm An, tám người họ làm thành một vòng tròn, bài xích một mình Tô Lâm An ra ngoài. Tô Lâm An cũng không cảm thấy khó chịu, lấy một miếng thịt rắn khô ở trong lòng ngực ra bắt đầu gặm.
Mặt trời lên cao một chút, thời tiết hôm nay có chút oi bức.
Các đội ngũ đã sắp xếp người xong, mỗi một đội trưởng tiến lên rút thăm, sau đó dựa trên vị trí trên miếng thăm để đi tuần tra, đối phó Yêu Phong Tử.
Hàn Tây rút được phía đông nam, là một cánh rừng hoang.
"Vận khí không phải là tốt lắm, là cánh rừng hoang."
Hàn Tây bất đắc dĩ nói."
Người phó đội trưởng đứng bên cạnh hắn là quân sĩ của phủ Thành chủ, tên là Chu Nam, vóc dáng của hắn rất lùn, chỉ cao tầm một mét rưỡi, nhưng lại có một đôi tay cực kỳ lớn, bên trên phủ đầy vết chai.
Chu Nam nói:
"Chỗ cánh rừng kia ta cũng biết, trong báo cáo những nơi mà Yêu Phong Tử thường hay lui tới gần đây không có nơi này, cho nên mọi người cứ yên tâm, cơ bản là không có vấn đề gì. Cho dù có gặp được tà ám thì cùng lắm chỉ là một loại Quỷ Thi mà thôi."