Chương 131 - Huynh Đệ Tốt
Như Bình trề môi, trong lòng có chút bất an, dù nàng có lòng giúp Hoàng Lệ Quyên, nhưng lại không có tiếng nói.
Vất vả lắm mình mới được Hàn Tây nhìn trúng, nhỡ may làm Hàn Tây chia tay mình thì phải làm sao bây giờ?
Nàng chỉ có thể đứng tại chỗ không nói lời nào, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không dẫn Hoàng Lệ Quyên theo.
Lúc này đã có hơn hai mười bị thu hút, tụ tập lại đây.
Cô gái mặc đồ đen cũng mỉm cười đi tới.
Hoàng Lệ Quyên luống cuống, lúc này trong lòng nàng có chút tự ti.
Ba trăm lượng, cho dù cha nàng là thôn trưởng, trong nhà cũng không có nhiều như vậy.
"Vừa rồi ta thấy Hoàng Lệ Quyên đã đặt vòng tay vào trong tay ngươi, là ngươi cố ý làm rơi vỡ."
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền tới.
Đám người tự động tránh ra, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn, bắp thịt căng phồng đi tới.
Chính là Tô An Lâm.
Cả người hắn nóng hổi giống như một ngọn núi lửa cao lớn, đứng ở trước mặt Phí Hạng.
Vốn dĩ Phí Hạng cũng không thấp, nhưng người quá gầy, so sánh với hắn giống như một tên ma ốm vậy.
"Ngươi là ai?"
Phí Hạng híp mắt lại.
"Người qua đường thôi, nhưng ta thấy là ngươi cố ý làm rơi vỡ."
Tô An Lâm căn bản không sợ hắn, một tên chỉ có thanh máu 44 thôi.
Có thể tưởng tượng được bình thường hắn đều tốn thời gian vào việc ăn chơi đàng điếm.
"Tiểu tử thối, đây là chuyện giữa chúng ta, ngươi xen vào việc của người khác làm gì?"
Hàn Tây ra mặt bênh vực.
Tô An Lâm lạnh nhạt nói:
"Không muốn nhìn các ngươi bắt nạt người nhỏ yếu thôi."
"Ngươi tự tìm cái chết!"
Cho dù Phí Hạng có không biết xấu hổ đi nữa, nhưng bị người ta nói như vậy cũng cảm thấy rất mất mặt.
Hắn tung một quyền về phía ngực Tô An Lâm, Tô An Lâm căn bản không thèm động đậy.
Bộp!
Phí Hạng lập tức sa sầm mặt lại, chỉ cảm thấy tay mình như đập phải đá, vô cùng đau đớn.
"Tay của ta..."
Phí Hạng ôm tay run rẩy.
Tô An Lâm cười nhạt:
"Ngươi như vậy mà còn dám ngông nghênh?"
"Mợ nó!"
Hàn Tây lập tức muốn rút kiếm.
Từ Kim Niên chậm rãi đi lên:
"Tô huynh đệ là huynh đệ tốt của ta, có phải là hiểu nhầm rồi không?"
"Huynh đệ tốt của Từ công tử? Vậy thì hiểu nhầm hơi nhiều."
Lúc này Hàn Tây mới buông lỏng tay cầm kiếm, cố tạo ra nét mặt vui vẻ.
Phí Hạng cau mày nhìn Từ Kim Niên:
"Từ huynh, nếu hắn là bạn, ta sẽ tha cho hắn một lần, nhưng là hắn phải xin lỗi!"
"Xin lỗi?"
Tô An Lâm nhún nhún vai:
"Vậy ngươi đừng tha mạng ta nữa, ta cứ đứng ở đây, ngươi thử đến xem, sinh tử chiến cũng được."
Phí Hạng không ngờ Tô An Lâm lại ngông nghênh như vậy, không sợ thân phận của hắn sao?
Nhưng một chiêu vừa rồi đã khiến hắn ý thức được thực lực của Tô An Lâm không tầm thường, sợ rằng mình không chiếm được lợi thế gì.
Từ Kim Niên cười khẽ:
"Phí công tử, chuyện này vốn là ngươi có lỗi trước, ngươi lại bảo Tô An Lâm nói xin lỗi, không tốt lắm đâu."
"Được, Từ Kim Niên, ta chỉ nể mặt ngươi thôi đấy."
Phí Hạng ôm cái tay còn đau ê ẩm, sắc mặt tái xanh rời đi.
Hàn Tây mỉm cười ôm quyền, cũng rời khỏi đây với Như Bình.
"Haiz, vị tiểu thư này, đi cùng ta với An Lâm thôi."
Từ Kim Niên nói với Hoàng Lệ Quyên.
"Cám...cám ơn."
Hoàng Lệ Quyên vẫn còn đang ngẩn người, nàng không nghĩ tới bây giờ Tô An Lâm đã lợi hại như vậy.
Mấy người rời khỏi nơi này, Từ Kim Niên an ủi:
"Tiểu thư, đừng lo lắng về tên Phí Hạng kia, sau này nếu hắn còn làm khó ngươi, ngươi cứ đi tìm ta."
"Hắn không phải người của võ quán chúng ta, ta không sợ."
Hoàng Lệ Quyên nói.
"Ừm, sau này không cần phải để ý đến những người đó, tăng thực lực của mình lên mới là điều cần thiết."
Vừa rồi Tô An Lâm đã tra xét căn cốt của Hoàng Lệ Quyên, căn cốt của nàng rất tốt, chỉ cần chăm chỉ luyện công, sẽ có thể tăng thực lực lên rất nhanh.
"Đúng rồi, ngày mai sẽ phải ra khỏi thành tìm kiếm Yêu Phong Tử, ngươi có báo danh không?"
Tô An Lâm hỏi.
"Đa số chúng ta đều đăng ký, sư phụ nói, đây là một cơ hội tốt để tăng kinh nghiệm chiến đấu lên."
"Vậy ta cũng sẽ đi."
"Ừ."
Trò chuyện mấy câu, Tô An Lâm liền tạm biệt Hoàng Lệ Quyên.
Trên đường đi, Từ Kim Niên thở dài nói:
"An Lâm, ngươi phải cẩn thận Phí Hạng một chút, nhất là tên Hàn Tây kia, đừng nhìn hắn luôn cười hì hì, nhưng tính cách rất độc ác."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
"Ừm, cần gì cứ nói với ta."
Từ Kim Niên đang muốn rời đi, Tô An Lâm lại hỏi:
"Đúng rồi sư huynh, vừa rồi ở trong Tử Trúc Lâm có một cô gái, không biết lai lịch ra sao? Người mặc váy đen đấy."
Cả chỗ đó chỉ có một cô gái mặc váy đen, trước đó Tô An Lâm thấy Từ Kim Niên và cô gái kia có trò chuyện mấy câu, cho rằng hắn có biết.
"Váy đen..."
Từ Kim Niên cau mày lại:
"Được lắm Tô An Lâm, ngươi để ý người ta à?"