Chương 138 - Nữ Tử Mặc Váy Đen
"Ngọc Ngọc, ngươi yên tâm, hộ vệ trong phủ của ta ngày mai sẽ trở lại, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đi qua bên đó điều tra, theo ta được biết thì Ngưu Đầu võ quán, Phi Diệp Đao võ quán, còn có cả Phí gia cũng sẽ phái người đi qua."
"Ta cũng đi hỗ trợ."
Một nữ tử mặc váy đen không biết xuất hiện ở bên cạnh từ khi nào.
"A...Ngụy tiểu thư."
Từ Kim Niên sửng sốt, trong lòng thầm mắng, nàng đã đứng bên cạnh từ lúc nào?
Hơn nữa cũng chỉ có một mình nàng, hai tên hộ vệ một nam một nữ không ở đây.
Hắn tươi cười:
"Làm sao mà Ngụy tiểu thư cũng bắt đầu quan tâm đến sư đệ ta như thế?"
…
Dù bề ngoài trông Từ Kim Niên đang tươi cười vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng đã bắt đầu nảy sinh cảnh giác với cô ả Ngụy tiểu thư xinh đẹp như hoa trước mặt này.
Ả nữ nhân này vừa tới đã quét sạch một bang phái nhỏ, thủ đoạn ác liệt, căn bản không hề giống tiểu thư nhà giàu xuất thân từ địa phương nhỏ chút nào.
Ngụy tiểu thư cười tủm tỉm nhìn Tô Ngọc Ngọc: “Phủ thành chủ công bố treo thưởng tìm đội nhóm của Tô An Lâm, mà ta lại sắp phải đi, vừa hay đỡ mất công vòng vèo.”
Kiếm cớ nghe gượng thấy ớn.
Từ Kim Niên thầm dè bỉu trong lòng.
“Ra là thế, vậy thì rất cảm ơn Ngụy tiểu thư đã ra tay giúp đỡ.”
“Chuyện nên làm mà.”
Giọng điệu Ngụy tiểu thư nhàn nhạt, trong lúc nói chuyện, thi thoảng lại liếc về phía Tô Ngọc Ngọc.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa xuất hiện một bóng người.
Bóng dáng nọ bước đi tập tễnh, dường như đang chống một cây gậy, không ít người chú ý thấy cảnh này đều hô lên.
“Có người trở lại rồi.”
“Hình như là Tô An Lâm.”
Từ Kim Niên vội sai hộ vệ đi qua đó.
Một đám người tiến lại gần, quả nhiên là Tô An Lâm.
Trạng thái của hắn trông rất tệ, thở hổn hển nhìn mọi người:
“Ta...ta trở lại rồi.”
“Những người khác thì sao?”
Tô An Lâm lắc đầu:
“Ngay ngày đầu tiên chúng ta đi vào rừng đã gặp phải Yêu Phong Tử với bầy quỷ thi. Tất cả mọi người đều hoảng hốt rối loạn, Chu Nam bị cắn đầu tiên. Hắn vừa chết một cái, chúng ta lại càng hoảng hơn. Ta ra sức bảo với bọn họ rằng không được náo loạn, mọi người tập trung lại một chỗ. Nhưng Yêu Phong Tử quá lợi hại, còn có tận hai con.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng ta phân tán thất lạc, mọi người đều chạy cả rồi.”
Tô An Lâm nhận lấy bình nước Tô Ngọc Ngọc đưa tới, uống một ngụm: “Chuyện là thế đấy, không có cách nào cả vì lúc ấy quá hỗn loạn. Sau đó ta đi lạc ở trong đó, cuốc bộ ròng rã ba ngày liền...Đã hơn một ngày nay không ăn gì rồi.”
“Tiểu huynh đệ, chỗ ta có bánh ngọt này.”
Một người phụ nữ mặc váy đen chìa một miếng bánh ngọt tới.
Tô An Lâm thoáng khựng lại, đây chẳng phải là người phụ nữ mặc váy đen đã gặp trong buổi xem mắt hôm đó đấy ư?
Nàng rất xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt đẹp lấp lánh sáng ngời.
Tại sao nàng lại tốt với mình như vậy?
Người phụ nữ này có gì đó rất kỳ lạ.
Lần trước nghe Từ Kim Niên nói nàng đến đây với danh nghĩa thương nhân, còn đang tìm một phần bản đồ kho báu.
Có lẽ chính là phần trong tay mình.
Giờ nàng vô duyên vô cớ bắt chuyện với hắn vì mục đích gì đây?
Lẽ dĩ nhiên hắn sẽ không nhận thức ăn từ một người như vậy, còn đang suy nghĩ xem nên đáp lời thế nào thì Tô Ngọc Ngọc đã lên tiếng: “Ca, ta có mang theo bánh ngọt này.”
“À ừ.”
Tô An Lâm nhận lấy nói:
“Các vị, mọi chuyện là như thế đấy. Giờ ta về nghỉ ngơi trước đã, hai hôm nữa sẽ cùng mọi người tiến vào tìm kiếm.”
Tô An Lâm rẽ đám đông, rời khỏi nơi này.
“Sư huynh, sao Ngụy tiểu thư kia lại xuất hiện ở đó?”
Trên đường trở về, Tô An Lâm làm bộ tò mò hỏi.
“Ta cũng đang thấy lạ đây. Nhưng người phụ nữ này không đơn giản đâu, tốt nhất là ngươi đừng có dây mơ rễ má gì với nàng ta. Thêm nữa, mục đích nàng ta tới nơi này rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối đừng nên có xung đột lợi ích gì với nàng ta hết.”
Từ Kim Niên muốn nói lại thôi, liếc nhìn thật kỹ trạng thái của Tô An Lâm.
Vừa rồi ở ngoài thành, hắn thấy Tô An Lâm thật sự rất suy yếu, nhưng dần dà càng đi càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lại liên tưởng tới chuyện nghe nói trong chuyến này, đội ngũ đi theo Tô An Lâm là đám người Phí Hạng và Hàn Tây.
Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ nảy sinh trong đầu.
Đám người Hàn Tây đột nhiên mất tích như thế có kì quái quá không?
Có khi nào là bị...
Nhưng ngẫm lại thì thấy không có khả năng, tuy Tô An Lâm có thiên phú lợi hại thật, Thiết Cốt Công mới luyện được vài ngày đã nhập môn.
Nhưng Thiết Cốt Công vừa mới nhập môn mà đối phó với nhiều cao thủ như vậy, thì căn bản không có cửa thắng.
Tạm biệt Từ Kim Niên xong, Tô An Lâm vừa bước chân vào phòng, đôi mắt nhỏ của Tô Ngọc Ngọc đã nheo lại.