Chương 139 - Tào Dĩnh
“Ca à, cô ả được gọi là Ngụy tiểu thư ấy thật kì quái, vô duyên vô cớ lại cho ngươi đồ ăn, không có ý tốt.”
“Ừ, may mà ngươi giải vây cho ta.”
Lúc ấy Tô An Lâm cũng nhận ra được là muội muội cố ý.
“Ca, hay là ngươi chọc phải nhân vật nào ở bên ngoài rồi.”
“Ài, sai một ly, đi một dặm.”
Hiện tại Tô An Lâm cảm thấy hơi hối hận, có lẽ lúc đầu hắn không nên lấy tấm bản đồ kia mới phải.
Nhưng nếu cho chọn lại một lần nữa vào thời điểm chưa biết nhóm người Ngụy tiểu thư này, thì hắn vẫn sẽ lấy.
Dù sao lúc ấy cũng chỉ có một mình hắn thôi mà...
Giờ có nói nhiều chăng nữa cũng không thay đổi được gì, việc cần kíp ngay trước mắt là phân tích ra hai điểm.
Người phụ nữ họ Ngụy thông qua con đường nào để theo dõi hắn.
Nếu như đúng là phần Tàng Bảo Đồ trong tay mình, thì có lẽ là Ngụy tiểu thư thông qua Tưởng gia, hoặc là sơn phỉ may mắn còn sống sót ở nơi đó, biết hắn là kẻ đã giết Một Tai.
Điểm này đã biết rồi.
Vậy thì điểm thứ hai.
Hiện tại nàng ta đang làm gì?
Nghĩ tới đây, hắn mở cột bạn bè ra.
‘Thêm Ngụy tiểu thư vào danh sách bạn bè.’
“Thêm thành công.”
“Tào Dĩnh: 25 tuổi, cô nhi, thánh nữ cửu phẩm của Âm Tông, tính tình tàn nhẫn, vui giận thất thường, độ hảo cảm đối với ngươi là 0.”
“Trạng thái hiện tại: nàng và hai Hộ đạo giả của nàng đang đứng trong con hẻm bên cạnh nhà ngươi nhìn chằm chằm vào cổng nhà ngươi.”
Tô An Lâm:
“...”
“Chuyện quái gì thế này?”
Bỗng dưng Tô An Lâm đổ mồ hôi lạnh cả sống lưng.
Được lắm!
Giờ đã nhìn chằm chằm hắn rồi cơ à.
Đã thế lại còn có hai Hộ đạo giả của nàng theo cùng.
“Ca, ngươi mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi đã.”
Tô Ngọc Ngọc chăm chỉ cặm cụi trong phòng bếp, liếc mắt nhìn Tô An Lâm một cái lại lấy làm lạ.
Lúc vào nhà vẫn còn ổn cơ mà, sao mới đó đã đứng ngay đơ tại chỗ rồi.
Tô An Lâm hít sâu một hơi, thầm nhủ với lòng nhất định không được hoảng.
Giờ hắn càng lộ vẻ hốt hoảng thì càng chứng tỏ có vấn đề.
Hắn lập tức đi tới phòng bếp, xoa bụng nói:
“Mấy ngày chưa ăn gì rồi, tối nay phải ăn thật nhiều mới được.”
Sau đó hắn cầm một miếng thịt nướng bên cạnh lên.
Tô Ngọc Ngọc vội bỏ xuống, cạn lời bảo:
“Nguội lạnh thế này, để ta hâm nóng cho ngươi cái đã, không lại đau bụng.”
“Ừ, thế đành nhờ muội vậy.”
Tô An Lâm lại cầm củ cà rốt bên cạnh lên gặm, trong lúc ăn cũng dần dần bình tĩnh lại:
“Hóa ra nàng ta tên Tào Dĩnh.”
Lượng máu của người phụ nữ kia ở mức 93, chắc chắn là thực lực không tầm thường.
Lại còn thêm hai Hộ đạo giả nữa...
Tô An Lâm gặm cà rốt, mở cửa ra dặn:
“Muội à, ta ra ngoài mua ít đồ nhé.”
“y, nhanh lên nha, thịt sắp được rồi đó.”
Tô An Lâm đi về phía quầy thịt.
“Thánh nữ, hắn ra ngoài rồi.”
Trong ngõ nhỏ, bên cạnh Tào Dĩnh có hai người một nam một nữ mặc quần áo xanh, đầu đội nón lá.
Người vừa lên tiếng chính là cô gái:
“Có cần ta qua đó đánh ngất hắn không?”
“Ngươi bị ngu à? Dù gì tên đó cũng là võ giả mà ngươi đòi đánh ngất hắn?”
“Xin lỗi, là ta sơ sót.”
Ánh mắt Tào Dĩnh lạnh lùng:
“Trên Tàng Bảo Đồ kia có mùi đặc thù của Âm Tông chúng ta, thi trùng có thể lần theo nó. Nơi mùi hương xuất hiện cuối cùng là trên người Một Tai - sơn phỉ ở Xà Sơn.”
“Đáng tiếc lúc chúng ta chạy tới thì Một Tai đã chết, thông qua người sống sót trốn được khỏi nơi đó, chúng ta mới lần được tới chỗ Tô An Lâm.”
“Nhưng vấn đề là, trên người Tô An Lâm lại không có mùi của Tàng Bảo Đồ, cho nên ta mới không muốn động thủ. Lỡ như đánh rắn động cỏ, để chủ nhân thực sự của Tàng Bảo Đồ biết được rồi chạy mất thì làm thế nào?”
“Thánh nữ nói phải.”
Người đàn ông cao ráo bên cạnh gật đầu:
“Có điều, dù sao hiện tại cũng đã biết chỗ ở của hắn rồi, tiếp theo đây thánh nữ định làm gì?”
“Ngả bài!”
Tào Dĩnh cười nhạt:
“Nói cho cùng thì tên Tô An Lâm cũng chỉ là võ phu thôi, hắn làm tất cả cũng chỉ bởi vì tiền. Chắc chắn hắn không biết Tàng Bảo Đồ không hoàn chỉnh kia có ích lợi gì đâu!”
“Ngả bài?”
Hai Hộ đạo giả cùng sửng sốt.
Tào Dĩnh tỏ vẻ tự tin, nắm chắc phần thắng:
“Đúng thế, trực tiếp đi gặp hắn!”
Ánh mắt nàng nhìn về phía quầy thịt, đúng lúc Tô An Lâm nhìn sang.
Nàng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, ngoài miệng lầm bầm nho nhỏ:
“Cũng cảnh giác ghê đấy.”
Tô An Lâm nhe răng cười một tiếng, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Hai Hộ đạo giả thực lực không chênh lệch lắm, lượng máu đều là 75.