Chương 142 - Đánh Nhau
“Không được, nhất định phải mau kết thúc trận đấu này!”
Tô An Lâm không nhân nhượng nữa, bàn tay to nắm chặt lấy vai phải của nàng, siết mạnh. Tào Dĩnh đau đớn, sức lực như tiêu tán, một giây sau thân thể nàng liền đã bị kéo đến trước mặt Tô An Lâm.
“Buông ta ra."
Tào Dĩnh với bộ dạng hung dữ, dùng móng tay kia đâm vào mắt Tô An Lâm. Nhưng Tô An Lâm đã lường trước bèn dồn hết sức lực, cánh tay phải trở nên manh mẽ, cơ bắp căng lên, lập tức nắm lấy vai Tào Dĩnh, dùng sức thật mạnh.
Xoẹt xoẹt!
Vai nàng liền bị bóp nát, Tô An Lâm ra sức kéo, một tảng thịt và khúc xương lớn bị lôi ra. Cơn đau dữ dội khiến Tào Dĩnh nhăn nhó, nàng hét lên:
“Ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi thành tro!”
“Thật sao, để kiếp sau đi.”
Giọng Tô An Lâm lạnh như băng, chỉ trong chốc lát, lượng máu của hắn đã mất đi năm phần. Nếu là người bình thường căn bản đã không đủ sức chống chọi.
Oàng!
Một quyền đấm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Tào Dĩnh. Toàn bộ đôi gò má của Tào Dĩnh lõm xuống, lần này, rốt cuộc lượng máu của nàng không những không tăng, mà là thoáng cái lại giảm xuống chỉ còn khoảng chừng ba phần. Hiện tại chỉ còn lại hơn hai phần. Tào Dĩnh khí lực vẫn còn rất ngoan cố, căn bản không thể xem thường được. Hắn gượng cười, hung hăng nói:
"Là ngươi khiêu khích ta Âm Tông à, ngươi sẽ hối hận, hối hận!"
"Không biết được ai mới là người phải chết?"
Tô An Lâm lại đấm nàng một quyền, sắc mặt tàn nhẫn:
"Nói cho cùng, là ngươi tự tìm đến cái chết!”
Ầm!
"Ta chỉ muốn kiếm chút tiền, tại sao lại ép ta? Tại sao, tại sao chứ?”
Ầm…ầm…ầm ...
Tào Dĩnh đầu đã bẹp xuống, ngã trên mặt đất, Tô An Lâm dùng chân giẫm lên nàng.
“Rắc..rắc!”
Toàn thân như vỡ vụn.
“Ôi trời...”
Tào Dĩnh vẫn chưa chết. Lượng máu tuy rằng rơi xuống năm phần, nhưng ý chí rất mãnh liệt, hai tay nàng co rút lại, còn đang mơ hồ nói:
"Đừng...đừng đánh nữa."
Cuối cùng nàng cũng chịu thua. Thân là Âm Tông Thánh nữ, nàng tu luyện biết bao võ công, thân thể khí huyết cường đại. Nhưng không có nghĩa là thật sự sẽ không chết, nàng đã liên tục bị tấn công không có bất kỳ phản kháng, cả người xương cốt đứt lìa, giống như một vũng bùn. Lúc này trong lòng nàng vô cùng ân hận, đi cũng đã đi rồi, hà cớ gì quay lại đả động đến hắn ta.
“Buông...Buông ta ra. Nếu không, Âm Tông bọn ta sớm muộn gì cũng tìm đến ngươi...”
“Không cần ngươi bận tâm.”
Tô An Lâm dùng sức vung đao, một đao này đâm thẳng vào ngực Tào Dĩnh. Lượng máu lần này thực sự đã trở về không phần Sau đó, hắn khiêng thi thể tạm thời đặt trên nóc nhà, đợi trời tối sẽ quay về xử lý. Trước lúc đi hắn không quên tìm trong thi thể. Bản đồ kho báu đã được lấy lại. Thêm vào đó, hắn lại còn phát hiện một tấm bản vẽ, có kết cấu giống như bản đồ kho báu của chính mình. Vội vàng đem hai tấm bản đồ ghép lại với nhau, Tô An Lâm thần sắc trở nên vui vẻ. Đúng là cùng một tấm bản đồ, chẳng qua vẫn không trọn vẹn như lúc đầu. Trong chiếc túi đeo bên hông nàng, hắn ta tìm thấy một chiếc bình ngọc nhỏ khác, chiếc bình ngọc này sờ vào rất lạnh, có cảm giác như bị kim châm.
“Thật là một bình ngọc kỳ lạ.”
Tô An Lâm cảm thấy, thứ mà được Âm Tông Thánh nữ cầm giữ, nhất định phải có gì đó rất kỳ quặc. Cầm trước đã rồi tính sau.
...
Về đến nhà, Tô An Lâm kêu lên:
"Muội, ra đây đi."
Trong phòng chứa củi, Tô Ngọc Ngọc đi ra, sắc mặt có chút hoảng:
"Huynh à, những người này vừa rồi không phải còn cùng huynh vừa nói vừa cười sao."
Vừa rồi hai người này đi theo Tào Dĩnh đến trao đổi bản đồ kho báu, nàng sớm được sắp xếp trốn trong phòng củi, ở bên trong nhìn mọi sự. Rõ ràng bọn họ đã đi rồi, nhưng đột nhiên quay lại ý định giết hắn.
“Muội…muội chỉ sợ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Tô An Lâm nhíu mày, Âm Tông quá quỷ dị. Lần này giết thánh nữ bọn họ, không biết khi nào họ sẽ lại tìm tới? Nếu bọn chúng thật sự tìm tới, chỉ e là...cho nên việc cấp bách trước tiên là đưa muội muội đến nơi khác, sau đó chờ tình hình rồi mới tính tiếp.
“Vậy ta phải đi đâu đây?”
Tô Ngọc Ngọc bình tĩnh lạ thường.
“Đêm nay ta đi Lý Sinh một chuyến, hỏi tình hình xung quanh một chút."
Tô An Lâm thở dài:
“Đến lúc đó ta sẽ giả làm quan áp giải để đem ngươi ra ngoài.”
“Vậy còn huynh?”
“Ta phải đi nghe ngóng xem có tin tức gì, nếu thật sự không được, có lẽ ta cũng phải rời đi.”
Một mặt để tránh bọn người Âm Tông, mặt còn lại có thể rèn luyện nâng cao sinh lực. Võ công của hắn tiến bộ quá nhanh, lại lộ ra rất rõ, nên phải sớm tính kế. Mặt khác, hắn vẫn cảm thấy rằng nơi này vẫn còn quá nhỏ. Dù có uống nhân sâm để bồi bổ xương cốt, hay là luyện công để tăng cường sức mạnh, vẫn không thể đủ. Bây giờ những võ công thông thường đã không còn khiến hắn ta hài lòng, nhất định phải so với Thiết Cốt Công, Ngũ Cầm Thân Pháp Công càng mạnh hơn mới được. Tô Ngọc Ngọc rất hiểu chuyện gật đầu:
“Huynh à, huynh đừng lo lắng cho ta, nếu mọi việc xử lý xong, cũng nên đi sớm một chút.”
Nàng có chút không nỡ rời khỏi nơi này.