Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 141 - Độ Hảo Cảm Với Lâm Khải Tân

Chương 141 - Độ Hảo Cảm Với Lâm Khải Tân


“Thi trùng.
Thanh máu: 2/2.”
Thi trùng này vừa bay ra, lập tức nằm sấp trên Tàng Bảo Đồ không nhúc nhích.
“Là hàng thật.”
Tào Dĩnh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy một mảnh vải bông màu đỏ ra bọc Tàng Bảo Đồ lại.
Tô An Lâm kinh ngạc:
“Ngụy tiểu thư, ngươi không mở ra nhìn một cái xem thật giả thế nào à?”
Tào Dĩnh cười nói:
“Bản đồ này phẩm chất bền chắc, nước lửa bất xâm, đao kiếm cũng không thể làm nó mảy may làm xước, cho nên ta rất yên tâm.”
“Đây là hai ngàn lượng.”
Nữ Hộ đạo giả mặt lạnh y như bị nợ tiền, đưa bạc ra.
Nam Hộ đạo giả bên cạnh thì lại thấy hơi hâm mộ.
Địa vị của họ ở Âm Tông không cao, đối với họ mà nói, hai ngàn lượng cũng đã là một khoản lớn rồi.
Tô An Lâm cầm lấy ngân phiếu, đặc một bộ ham tiền gật đầu cười toe toét:
“Tiền nong đủ cả rồi.”
Tào Dĩnh gật đầu: “Hợp tác vui vẻ, cáo từ.”
Ba người quay đầu nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng họ, Tô An Lâm yên lặng thêm nam Hộ đạo giả kia vào cột bạn bè.
"Lâm Khải Tân: 29 tuổi, đệ tử Âm Tông. Độ hảo cảm với ngươi là -10.
"Trạng thái hiện tại: Dự định ra khỏi thành rời đi."
Bỗng nhiên, một giây kế tiếp.
“Độ hảo cảm của Lâm Khải Tân với ngươi là -20.”
“Độ hảo cảm của Lâm Khải Tân với ngươi là -40.”
“Độ hảo cảm của Lâm Khải Tân với ngươi là -80.”
“Lâm Khải Tân sinh ra sát ý với ngươi.”
Cùng lúc đó.
“Độ hảo cảm của Tào Dĩnh đối với bạn là -40.”
“Độ hảo cảm của Tào Dĩnh đối với bạn là -85.”
“Tào Dĩnh sinh ra sát ý với ngươi.”
Tô An Lâm siết chặt ngân phiếu, sắc mặt càng ngày càng khó coi:
“Lại còn muốn giết ta!”
Bên ngoài con hẻm.
Tào Dĩnh lạnh lùng ra lệnh cho một nam một nữ trước mặt:
“Hiện tại Tô An Lâm là người duy nhất biết Tàng Bảo Đồ ở trong tay chúng ta. Để tránh phiền toái không cần thiết, giải quyết hắn. Muội muội kia của hắn cũng giết đi, ném hết xuống giếng.”
“Bây giờ luôn sao?”
Lâm Khải Tân hỏi.
“Ừ, giải quyết xong chúng ta lập tức rời khỏi nơi rách nát này.”
“Vâng.”
Lâm Khải Tân và nữ Hộ đạo giả gật đầu dứt khoát, cả hai che đi miệng mũi, lách người vào đường nhỏ, lướt về phía nóc nhà phía sân sau nhà Tô An Lâm.
Từ trên nóc nhà nhìn xuống dưới, Tô An Lâm với xích quả trên người đang luyện công ở trong sân.
Hắn quay lưng về phía hai họ, trước mặt hiện lên dòng nhắc nhở.
“Trạng thái hiện tại của Lâm Khải Tân: Theo dõi ngươi từ trên nóc sân sau nhà ngươi..”
Lâm Khải Tân và đồng bạn liếc nhau, hai người cùng gật đầu bày ra thế giáp công trái phải, giơ cao trường kiếm lên chém xuống.
Tên tiểu tử ngu ngốc này thật sự cho rằng bạc của thánh nữ dễ lấy thế à?
Lâm Khải Tân cười lạnh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tô An Lâm tựa như biết trước, bất chợt quay đầu lại.
Soạt!
Một khoảnh xám xịt mờ mịt tấn công tới.
Chuyện gì thế này!??
Leng keng..leng keng…a..a...
...
Trong ngõ nhỏ, Tào Dĩnh nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lôi một tấm gương đồng ra.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương đồng, nàng ôm mặt cảm khái:
“Cái nơi rách nát gió lớn cát nhiều này khí hậu thật khô hạn, ta mới ở mấy ngày mà mặt đã khô không khốc.”
“Nhưng mà sắp sửa rời khỏi đây được rồi.”
Vút!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió từ sau lưng truyền tới.
Nàng nghiêng đầu theo bản năng.
“Phập!”
Một mũi tên xuyên thủng ngực nàng.
Nàng nặng nề rơi xuống đất, lượng máu giảm xuống tới chừng một phần ba.
“Tô An Lâm.”
Thấy người tới, nàng lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, e là hai thuộc hạ của nàng lành ít dữ nhiều rồi.
“Thú vị…thú vị thật.”
Tào Dĩnh đầy một miệng máu nhưng lại nở nụ cười.
Cơ thể lảo đảo đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn mũi tên trên ngực mình.
“Ngươi cho rằng có thể đối phó với ta? Thế thì sai hoàn toàn rồi đấy.”
Nụ cười của nàng trở nên dữ tợn, móng tay trên năm ngón tay nhanh chóng dài ra, đen nhánh.
Cùng lúc đó, thanh máu không hề giảm xuống nữa mà chậm rãi tăng lên.
“Đang khôi phục?”
Tô An Lâm không do dự nữa, giơ đao xông tới.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một đối thủ kỳ lạ như vậy. Rõ ràng trên ngực nàng bị đâm và máu chảy rất nhiều, làm sao lượng máu của nàng ta có thể tăng lên được? Hơn nữa, móng tay bỗng dài ra và dần chuyển sang màu đen một cách thần bí, dường như có một luồng ma khí toát ra, thật không đơn giản chút nào!
Tô An Lâm cẩn trọng, lập tức dùng đến Ngũ Cầm Thân Pháp Công, dịch chuyển sang trái sang phải, rồi lao nhanh đến nàng. Tào Dĩnh liền rút mũi tên ra, hét lên một tiếng, dùng đầu móng tay nhọn hoắc đâm về phía Tô An Lâm.
Nhận lấy!
Móng tay nàng vô cùng sắc bén, đã để lại trên người Tô An Lâm rất nhiều vết cắt.
“Thứ gì thế này?”
Tô An Lâm khiếp sợ, lẽ ra sau khi dùng đến Thiết Cốt Công thì dù là thanh kiếm sắc bén cũng không thể đả thương hắn, vậy mà móng tay của nữ nhân này lại làm cho thân thể hắn xuất hiện vài vết xước đã bắt đầu rỉ máu, thật không thể tin được. Cùng lúc đó, lượng máu của hắn dường như đã giảm đi mất hai phần. Vết thương hai bên tay có vẻ như không sâu lắm, nhưng móng tay nàng hiển nhiên là có độc, lượng máu của hắn lại giảm xuống một cách nhanh chóng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất