Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 143 - Yêu Quái

Chương 143 - Yêu Quái


"Mau…nấu cơm đi."
Tô An Lâm dọn dẹp cổ xe ngựa trong sân, quấn thi thể lại, đặt vào trong xe ngựa. Sau khi chuẩn bị xong, kiểm tra vết thương trên người mình. Trong lúc đánh nhau với Tào Dĩnh, cánh tay của hắn ta bị thương, năm vết cắt vẫn còn hơi rớm máu, cũng may đều không sâu, có điều mép vết thương đã bầm lại. Lúc đầu máu chảy rất nhiều, nhưng sau khi về nhà nghỉ ngơi một lúc thì máu đã ngưng tuôn ra. Chứng tỏ chất độc kia cũng không mạnh.
Lần này lấy lại được bản đồ kho báu, Tô An Lâm không khỏi lắc đầu. Vốn cũng đã vứt bỏ cái thứ rắc rối này đi, không ngờ có ngày nó quay về tay mình, lại còn có thêm một tấm khác. Tô An Lâm ngẫm nghĩ, quả là ý trời.
"Xem ra chỉ có thể do ba côn trùng lúc trước, ắt hẳn bọn người Âm Tông dựa theo mùi mà phát hiện ra vật này!”
Tô An Lâm lấy ra một cái hộp gỗ, đem tấm da dê bỏ vào, bên trong còn trét thêm phân ngựa.
“Như vậy, không cần lo sẽ phát hiện ra mùi nữa.”
“Huynh à, ăn cơm thôi.”
Tô Ngọc Ngọc làm xong bữa ăn, đồ ăn hôm nay rất phong phú. Phần xương thừa cũng không còn phải đập nát ra để cho vào trong canh rau nữa, cuộc sống có vẻ khá hơn một chút. Nhưng Tô Ngọc Ngọc không biết vì lý do gì, hiện tại cuộc sống không còn khổ cực như trước kia, nhưng trong lòng nàng luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng người khác sẽ hãm hại mình mọi lúc mọi nơi.
Ngày thường nàng không nói, nhưng không có nghĩa là không biết. Mỗi nhị ca ra ngoài nửa đêm canh ba rồi trở về, hoặc là mân mê gì đó con dao găm, nàng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bây giờ càng nhìn nhị sư huynh, càng cảm thấy có chút giống với kẻ không sợ trời không sợ đất, nói không chừng có lẽ hắn đã giết hàng chục mạng người. Nàng biết nhị ca có chuyện giấu nàng.
"A, sao lại có nhiều cá nướng như vậy?"
Tô An Lâm nhìn con cá trên bàn tò mò.
“Sư đệ Dương Minh ngày hôm qua đã tới.”
Tô Ngọc Ngọc cười giải thích:
“Lần này huynh mất tích ba ngày, Dương Minh, Từ Kim Niên đại ca, Ngưu tỷ tỷ cùng Trình Toa Toa sư tỷ của ngươi, đều đến thăm.”
“Tiểu tử này thật có tâm rồi.”
Tô An Lâm thở dài một hơi.
Vốn là hắn muốn chuyển đi, nhưng nghĩ quen biết nhiều bạn tốt như vậy, lại đột nhiên không nỡ. Trời sắp tối rồi. Tô An Lâm ra ngoài lần lượt vứt hai thi thể kia đi, rồi quay lại con hẻm nhỏ, chuẩn bị đem thi thể Tào Dĩnh ném đi. Nhưng khi trèo lên nóc nhà, hắn nhất thời sửng sốt.
“Chết tiệt, thi thể sao lại không thấy đâu.”
“Không xong rồi, yêu quái, là yêu quái...”
Đột nhiên, có tiếng kêu phát ra từ cửa hàng thịt phía trước.

“Đoàng đoàng đoàng......”
“Yêu quái, yêu quái, cứu mạng với, mọi người trong nhà ta đang bị con yêu quái đó cắn.”
Cửa hàng thịt này cách đó không xa, Tô An Lâm mọi ngày đều sẽ đến đó để mua thịt. Nghe được tiếng kêu, không suy nghĩ hắn liền vội chạy ra khỏi chỗ đó. Còn chưa chạy ra khỏi cổng, đột nhiên hắn nhận ra mình vẫn còn bịt mặt, lúc này chạy ra ngoài cũng không có cách nào giải thích. Hắn đành kéo tấm vải vải che mặt xuống, vờ như mình chỉ đang tản bộ rồi nghe thấy liền chạy vọt tới. Trong sân sau của cửa hàng thịt, mùi máu tanh tràn ngập. Một tên dị hợm tóc dài bồng bềnh, thịt trên toàn thân thối rửa đang lao vào một người đàn ông cường tráng.
“A..a..a......”
Tên nam nhân kia hét lớn, hắn không biết võ công, cố dùng tay chân của mình giãy dụa, xô đẩy cho con yêu quái kia tránh xa khỏi mình. Bà chủ của tiệm thịt đang la hét bên ngoài, và giọng nói của bà ấy đã làm những người trong khu gần đó thức giấc. Khi họ nghe thấy ba từ “Có yêu quái”, sắc mặt họ liền thay đổi, nhưng không ai dám giúp đỡ.
“Con yêu quái đó đâu?” Tô An Lâm đột nhiên xuất hiện.
“Ở...Ở trong sân!”
Còn chưa nghe hết câu, Tô An Lâm đã xông vào, nhân tiện với lấy con dao nằm trên thớt trong bếp. Vừa tiến vào trong, Tô An Lâm nhanh chóng nhìn thấy một người quen trong khoảng sân tối om, u ám.. Đúng là Tào Dĩnh sau khi chết đã biến thành yêu quái.
“Yêu quái.
“Lượng máu: 210/210.”
Lượng máu của con yêu quái này rất cao, nhưng vì trước khi chết nên hắn đã mất đi hình dạng con người, xương trên cơ thể tan nát, thậm chí cả răng cũng không còn. Bởi vậy yêu quái này đã đi gặm nhấm hết người này đến người khác để lấp nỗi cô đơn. Tất nhiên, đây chỉ là con yêu quái tầm thường. Nếu như nó đi hút máu, sống một thời gian, từng bước sẽ tiến hóa, hoàn thiện xương cốt và thân thể, sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ....Tô An Lâm tiến tới nắm lấy cổ sau của yêu nữ , dùng sức kéo ra, chém xuống chỉ một đao.
“Đánh chết Yêu nữ thành công, điểm kinh nghiệm +210.”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Vợ chồng người bán thịt vội tỏ lòng biết ơn. Tô An Lâm xua tay, nghiêm mặt nói:
"Ngoại thành yêu quái đều có thể lẻn vào, về sau mọi người phải càng cẩn thận một chút. Ta đem thi thể đi trước."
“Vâng….Vâng!”
Một lát sau, quan phủ tới. Sau khi giao thi thể cho quan phủ, Tô An Lâm về nhà lấy theo chút đồ ăn và đến nhà Lý Sinh. Cùng Lý Sinh trò chuyện một lúc, hỏi thăm một chút về các thành lân cận. Tuyên Châu Thành, một nơi rộng lớn, là nơi lớn nhất trong vùng lân cận, nhưng nó rất xa. Đi tới Tuyên Châu sẽ đi ngang qua không ít thị trấn nhỏ cùng thị trấn. Lý Sinh đều đã đi qua, kể rất nhiều, điều này đã giúp ích rất nhiều cho Tô An Lâm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất