Chương 144 - Bi Quan Vậy Sao
Về đến nhà, Tô Ngọc Ngọc đã sớm ngủ. Tô An Lâm không ngủ được. Cầm lấy ấm trà, trong này ngâm nhung hươu do Từ Kim Niên tặng, thứ này có thể bồi bổ xương cốt. Uống một ngụm, Tô An Lâm đột nhiên trong lòng nhất thời cảm động:
"Ta thật là ngu ngốc, Ngưu Tuệ Hồng không phải ở nông thôn sao, khoảng cách đến nơi này lại gần, có thể cho muội muội đi nơi đó ẩn tránh."
Thuận tiện có thêm Ngưu Tuệ Hồng bầu bạn.
“Trạng thái Ngưu Tuệ Hồng lúc này: Đang ngủ, ngủ rất say..”
Tô An Lâm cười, nhất thời cảm thấy Ngưu Tuệ Hồng rất đáng yêu. Bỗng nhiên, ngực hắn đau nhói. Chuyện gì đây? Hắn liền cúi đầu, lấy ra bình ngọc nhặt được từ thi thể. Khí tức băng giá trên bình ngọc càng thêm lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó ẩn giấu trong bình ngọc, lạnh thấu xương. Thứ này làm hắn có dự cảm không lành đến mức cũng không dám trực tiếp mở nắp bình ra. Đặt ở trên bàn, hắn phát hiện bình ngọc đang lắc lư.
“Bên trong có thứ gì đó.”
Phát hiện điều này, làm cho Tô An Lâm đột nhiên hoảng sợ. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn kiên quyết sẽ không làm gì nó, đợi ngày mai sẽ hỏi sư phụ. Hồng Vũ khi còn trẻ vào Nam ra Bắc, biết rất nhiều thứ, có lẽ hắn sẽ biết gì đó.
....
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô An Lâm vừa mới đến cửa võ đường, liền nhìn thấy một đám người vây quanh. Giữa đám người, có một thi thể nằm ngay ngắn. Một vị sư huynh, trong khi đi tuần trên cánh đồng đã gặp một tên yêu quái trên đường đi và cả đội bốn người đều đã chết. Trong đó một người đã chết chính là sư huynh này. Vị sư huynh này cũng coi như bình thường rất ít nói, không ai biết, cũng giống như Trình Toa Toa, hắn ta làm việc cho võ đường. Hồng Vũ rất coi trọng hắn, bởi vậy sáng sớm, Hồng Vũ liền rời giường, trầm tư nhìn thi thể.
“Này....Mau thu dọn thi thể, đặt ở dưới bóng cây đi, chờ nương tử hắn tới.”
Sư huynh này đã cưới vợ sinh con, hiện tại người đột nhiên không còn, thế gian có thêm một đám cô nhi quả mẫu. Cũng may, có Hồng Vũ ở đây, Hồng Vũ bình thường tuy rằng nghiêm khắc, lại còn kén chọn. Nhưng đối với người làm việc cho võ đường thì rất quan tâm để ý đến. Trong chốc lát, một nữ nhân khuôn mặt tiều tụy đi tới, kéo một tiểu hài tử năm tuổi, gào khóc thảm thiết. Sư nương ôm lấy người nữ nhân an ủi một hồi lâu rồi mới đưa ra ngoài, sau đó thi thể được hai đệ tử kéo đi, chuẩn bị hỏa thiêu. Người bị giết chết bởi ma quỷ, nhất định phải hỏa táng, nếu không rất dễ thi biến.
Tô An Lâm tập luyện lơ đãng, hôm nay trong võ đường chỉ có năm người. Liền ngay cả Trình Toa Toa cũng không ở đây, hầu hết mọi người đều ra ngoài tuần tra và xử lý xác chết. Hắn vì trước đó đã mất tích ba ngày cần phải tịnh dưỡng, liền không đi, vừa lúc hắn cũng muốn hỏi Hồng Vũ một ít chuyện.
“Sư huynh.”
Dương Minh lại gần, thể lực của hắn thấp, ngay cả một chút võ công cũng không có, cho nên không đi ra ngoài tuần tra.
“Có chuyện gì sao?”
Tô An Lâm hỏi.
“Ahhh....Một sư đệ cùng nhập môn với ta về sau không tới đây nữa, quan hệ của hắn với ta không tệ, trước khi rời đi mời chúng ta ăn một bữa, cố ý bảo ta gọi ngươi một chút.”
“Không đến?”
"Huynh à, mấy ngày nay ngươi mất tích, khả năng không biết, trong thành rất nhiều người đều đã rời đi, trong võ đường của chúng ta, chỉ ba ngày đã có ba người chết rồi."
Dương Minh bất đắc dĩ đáp:
"Không có cách nào, bên ngoài yêu quái quá lộng hành, rất nhiều người đều sợ Hoàng Kê trấn này cũng sẽ giống như Lâm Nghiễm huyện."
“Thật sao, họ bi quan vậy sao?”
Dương Minh nói:
“Những người rời đi đều là người có chút năng lực, giống như vị sư đệ này, tổ tiên của hắn đều là đại quan, bây giờ mặc dù sa sút nhưng gia sản vẫn không ít, họ sợ yêu quái sẽ xông vào thành, đến lúc đó có muốn chạy cũng không được.”
Tô An Lâm vốn là muốn từ chối, loại bữa tiệc vô nghĩa này hắn không muốn đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể hỏi họ tìm ra được chỗ đó là chỗ nào.
“Được.”
Tô An Lâm gật đầu.
Dương Minh mừng rỡ:
“Đa tạ sư huynh nể mặt.”
Những huynh đệ của hắn nếu nhìn thấy Tô An Lâm đến, thì hắn cũng coi như có chút mặt mũi. Hàn huyên một hồi, Tô An Lâm vẫn đang luyện Cuồng Đao Phi Trảm. Môn võ công này đã đại thành, độ thuần thục đạt tới 356. Trong lúc luyện hắn đã nhận ra được bản chất kỹ thuật của loại kiếm này. Thật giống như một bậc thầy đã luyện kiếm trong nhiều thập kỷ và đã thông hiểu đạo lý. Vì không ngừng luyện đao, hai tay của hắn cũng càng ngày càng cường tráng, nhất là chỗ bả vai. Trình độ càng tăng lên, độ thuần thục càng cao, như thể có điều gì đó đang hội tụ. Nhưng dù đã cẩn thận quan sát, vẫn nhìn không ra nguyên cớ.
Luyện một hồi, Tô An Lâm lấy ra bình ngọc lấy được ngày trước. Bên ngoài bình ngọc màu đen, mặt trước vẽ một khuôn mặt đỏ, trông rất gớm ghiếc. Hắn phát hiện, bình ngọc vốn lạnh như băng, nhưng khi hắn luyện tập công pháp nội khí cực nóng làm tiêu tán sự lạnh giá đó. Bình ngọc không nhúc nhích, không phát ra lấy một tiếng động.