Chương 154 - Trưởng Thành
Phí Yến Lâm rút trường kiếm ra, chém một nhát lên cạnh cửa:
“Ba người các ngươi không phải dân làng bình thường, rốt cuộc là ai?”
“Hầy...”
Công tử trắng nõn than thở.
“Công tử, chúng ta không làm gì cả, nữ nhân này đột nhiên ra tay.”
Nam tử trung niên giải thích.
“Ta nhìn thấy rồi, vậy thì...bắt lại thôi.”
Công tử trắng nõn khẽ lắc đầu:
“Vốn định bỏ qua cho ngươi.”
Soạt soạt! Một nam một nữ đồng loạt ra tay.
“Các ngươi chắc chắn có điều quái lạ.”
Trường kiếm của Phí Yến Lâm run lên, bên trên xuất hiện một đường vân, sau đó vung trường kiếm ra! Phập! Kiếm khí quét ngang, hai người đều không phải đối thủ của Phí Yến Lâm, chỉ một kiếm đã ép họ lùi ra sau. Nhất là nam tử trung niên, lồng ngực hắn bị rạch một nhát, máu tươi văng tung tóe.
“Công tử cứu mạng.”
“Phế vật!”
Công tử trắng nõn lạnh lùng nhưng hắn cũng biết lúc này không thể dựa vào hai thủ hạ kia. Ánh trăng soi chiếu, hắn mở quạt xếp ra, dịch chuyển bước chân đến trước mặt Phí Yến Lâm. Keng! Quạt xếp đập lên trường kiếm, phát ra tiếng vang chấn động.
“Keng..keng..keng…”
Mấy chiêu trôi qua, mỗi một chiêu đều khiến cánh tay Phí Yến Lâm tê mỏi. Thân thủ hắn mạnh quá, trong lòng nàng chấn động. Từ trước đến nay nàng rất tự tin với thực lực của mình, nhất là kiếm pháp nàng lĩnh ngộ cực mạnh. Thủ pháp của nam tử kia rõ ràng không mạnh nhưng mỗi một đòn tấn công dường như đều rút bớt đi một phần sức lực của nàng, cảm giác kia cực kỳ quái dị.
Tô An Lâm đứng trước cửa, nơi này vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Trong ánh mắt của hắn, thanh máu của công tử trắng nõn đã đến mức 134, điều này rất khủng khiếp. Có điều người này thanh máu thì cao nhưng không thể hiện ra được thực lực mạnh mẽ hợp lý. Thực lực của hắn chỉ có thế, tương đương với Phí Yến Lâm nhưng đòn tấn công rất kỳ dị, mỗi một đòn rõ ràng Phí Yến Lâm không hề bị thương nhưng thanh máu luôn giảm bớt mấy giọt. Sau mười mấy chiêu, thanh máu của nàng đã hạ mất ba mươi giọt. Ngược lại thanh máu của công tử trắng nõn tăng lên đến 145.
“Cho nên đây là do công pháp sao?”
Tô An Lâm cau mày, mỗi một đòn tấn công đều hút đi lượng máu của người khác. Quá quỷ dị, có điều hắn không kịp nghĩ nhiều, bởi vì một nam một nữ kia đã lướt đến chỗ hắn.
“Giải quyết tiểu tử này trước rồi trợ giúp công tử sau!”
“Con mèo con chó gì cũng dám ức hiếp ta?“
Tô An Lâm không giận còn cười, giết hai người này trước rồi tính, kiếm chút giá trị kinh nghiệm!
“Bùm!”
Khí huyết trong người gào thét, trường kiếm hai người đâm qua, Tô An Lâm không tránh không né, cơ thể mạnh mẽ dễ dàng chống đỡ hai thanh kiếm.
“Làm sao có thể?”
Hai người sửng sốt, Tô An Lâm vung hai nắm đấm qua đó.
“Thiết cốt quyền!”
“Thần công hộ thể!”
Hai người đồng thời gào thét tuyệt học của mình. Nhất thời nội khí trên người cả hai dâng lên, ánh sáng xen kẽ nhau lan tràn hơi thở chấn động khó nói thành lời, va chạm cùng hai quyền của Tô An Lâm. Đáng tiếc thế tấn công của Tô An Lâm đáng sợ hơn, uy lực của công pháp thiết cốt cấp đại sư vừa lớn vừa mạnh mẽ, đánh vào không khí phát ra âm thành trầm đục. Đòn tấn công của ba người chạm nhau vang lên âm thanh đáng sợ, luồng khí tuôn trào.
“Rầm!”
Cơ thể của nam tử trung niên nổ bay tại chỗ, lồng ngực bị đập lõm vào, hộc máu, mắt thấy không thể sống nổi nữa. Nữ tử mặc y phục màu vàng kim trên người, dường như có lực phòng ngự cực mạnh, gắng gượng đỡ được một quyền. Dù là vậy vẫn bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất khóe môi rỉ máu.
“Y phục này không tệ!”
Tô An Lâm khẽ cười, bước nhanh qua đó:
“Của ta rồi!”
Thân hình nữ tử này lớn hơn muội muội hai số, nhưng muội muội còn nhỏ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, chờ nàng lớn hơn một chút là mặc được rồi.
“Ngươi...”
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nhấc dao.
“Keng!”
Tô An Lâm chụp lấy con dao, mạnh mẽ kéo một phát. Nữ nhân không còn sức chống đỡ lại bị đạp mạnh một cước. Dù có giáp mềm vàng kim phòng ngự nhưng một cước này cũng khiến nàng trọng thương. Sau tiếng rên đau đớn, lục phủ ngũ tạng rối loạn vỡ vụn, co giật một lúc không còn nhúc nhích nữa.
“Chết rồi!”
Phí Yến Lâm và nam tử trắng nõn vẫn tiếp tục đánh nhau. Thanh máu của Phí Yến Lâm lại hạ hai mươi điểm, sắc mặt nàng tái nhợt, ngược lại gương mặt của nam tử trắng nõn lại ửng hồng yêu diễm.
“Bảo bối của ta đã bơm máu quá nhiều rồi.”
Nam tử trắng nõn cười lạnh, hắn cảm thấy cũng đến lúc rồi. Nhưng khóe mắt liếc qua, chú ý Tô An Lâm canh chừng trước cửa, vừa không đến giúp đỡ cũng không ra tay.
“Hai tên phế vật.“
Hắn hừ lạnh một tiếng, không do dự nữa, sắc mặt trắng nõn vốn dĩ càng ngày càng đỏ vậy mà lại bắt đầu bơm máu. Cơ thể gầy yếu bắt đầu bành trướng.
“Hửm?”
Đánh đến đây Phí Yến Lâm mới phát hiện không ổn:
“Không phải người! Không phải, ngươi...là âm tông?”