Chương 153 - Không Thấy Người Chết
“Đúng vậy thánh tử, nam tử còn lại rất trẻ chỉ khoảng hai mươi.”
“Người trẻ tuổi cỡ hai mươi à, thế thì không thành vấn đề.”
Nam tử thanh tú không biết Phí Yến Lâm đến đây làm gì nhưng chỉ cần bắt nàng lại là được. Liếc nhìn hai nữ tử đờ đẫn trên giường, một con trùng máu lúc nhúc bò ra khỏi tay áo của hắn. Nam tử thanh tú cau mày:
“Đáng tiếc, trùng máu của ta đã ăn no rồi, thời gian này không cần nữa.”
“Vậy hai người bên ngoài...”
“Hai ngươi đuổi đi là được.”
Nam tử thanh tú phất tay.
“Vâng.”
“Đồng hương, đội tuần tra đây, có thấy người chết không?”
“Không có, thật sự không có.”
“Đồng hương, đội tuần tra đây, có thấy người chết không?”
“Năm ngoái thấy có tính không?”
“Cút!”
Liên tục hỏi ba gia đình vẫn không hỏi được gì, Tô An Lâm nhún vai:
“Nhìn đi, không có manh mối gì cả.”
“Vậy sao.”
Phí Yến Lâm híp mắt:
“Tô An Lâm, đã đến nước này rồi, người còn không định nói thật?”
Tô An Lâm nhún vai.
“Được, ngươi giỏi lắm!”
Phí Yến Lâm hừ lạnh, đi về phía trước:
“Đi theo ta!”
Nàng đã quyết định tùy tiện gõ cửa vài nhà kéo dài thời gian. Nhân lúc trời tối sẽ ra tay trên đường rời khỏi đây. Nàng phải để Tô An Lâm biết sự lợi hại của mình! Họ bước đến phía trước cánh cửa sắt màu đỏ, thoạt nhìn gia đình này có chút thực lực, cũng coi như là giàu có ở đây.
“Cốc cốc cốc!”
“Đồng hương, đội tuần tra đây, có thấy người chết không?”
Phí Yến Lâm không khách sáo thẳng thừng hét lớn. Tô An Lâm trợn mắt, nữ nhân này kiêu căng quá, may mà mặc quan phục nếu không ra ngoài sẽ bị người ta đánh chết.
Két…Cửa mở ra, là một nam một nữ. Nam nhân là người trung niên, mấy sợi tóc buộc trên đầu đã hơi điểm bạc, vẻ mặt hiền lành. Nữ nhân còn trẻ tuổi, khoảng ba mươi, mặc áo gai vải thô màu xám. Đồng tử Tô An Lâm co lại, lập tức cảnh giác, hắn thấy cái gì? Thanh máu của hai người đều ở mức 80, đây không phải dân làng bình thường! Hiển nhiên Phí Yến Lâm không biết, sắc mặt lạnh lùng nói:
“Có thấy người chết không?”
“Đại nhân, nhà chúng ta không có người chết.”
“Ta hỏi ngươi có thấy người chết không, nhà của ngươi có ai chết liên quan gì đến ta?”
“Ơ...”
Nam tử trung niên nghẹn họng, ánh mắt lóe lên vẻ không vui:
“Xin lỗi.”
Hắn cúi đầu rất thấp:
“Không thấy người chết.”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là gia đình bình thường, không thấy người chết.”
“Được rồi.”
Phí Yến Lâm mất kiên nhẫn phất tay, vốn dĩ nàng chỉ làm cho có lệ, chờ trời tối là được.
“Vâng.”
Nam tử trung niên chậm rãi đóng cửa, trong khe cửa ánh mắt của hắn dần dần hung ác. Nữ nhân này dám mắng hắn, lát nữa phải kể lể trước mặt thánh tử, để thánh tử bắt nàng trở thành công cụ cho trùng máu của thánh tử! Phí Yến Lâm lơ đãng liếc thấy ánh mắt của nam tử trung niên, ngọn lửa không tên lập tức dâng lên trong lòng, ánh mắt của nam nhân thối kia có ý gì? Nàng là quan, đừng nói là điều tra ngươi, dù mắng ngươi đánh ngươi, ngươi cũng phải chịu! Rầm! Nàng đạp cửa, trực tiếp đá bay hai người phía sau.
“Vù vù!”
Hai người ngã xuống gần như đồng thời rút dao ở sau lưng ra.
“Vậy mà lại bị ngươi phát hiện.”
Nữ tử lạnh lùng nói, thấy cảnh này, Phí Yến Lâm sửng sốt:
“Phát hiện cái gì?”
…
“Phát hiện cái gì?”
Phí Yến Lâm đầu đầy dấu hỏi, nàng chỉ muốn đánh nam nhân kia xả giận, ai bảo ánh mắt nam nhân đó khiến nàng chán ghét chứ? Không ngờ hai người này lại rút dao ra, đây không phải dân làng bình thường.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Tay phải Phí Yến Lâm nắm chặt thanh kiếm bên hông, bắt đầu cảnh giác. Tô An Lâm đã lùi lại từ sớm, ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ hắn càng lúc càng khâm phục Phí Yến Lâm, không phải khâm phục trí tuệ của nàng mà khâm phục tính tình này của nàng cũng có thể sống lâu như vậy.
“Ôi chao, làm gì thế này, đêm hôm rồi mà hai vị sai gia vẫn chấp pháp công bằng nhỉ.”
Bỗng nhiên trong phòng truyền đến giọng nói lười biếng. Một công tử mặt trắng như ngọc cất bước ra ngoài, tay cầm chiếc quạt xếp:
“Tiểu thư, hai nô tài của ta đã chọc gì đến ngươi? Ngươi nói đi, ta chắc chắn sẽ thay ngươi dạy dỗ họ đàng hoàng.”