Chương 155 - âm Vật
Là người của quan phủ tất nhiên nàng từng nghe nói đến âm tông. Chớp mắt tên mặt trắng nhỏ nhắn đã trở thành hán tử mập mạp như tuyển thủ đô vật. Làn da khắp người có màu đỏ máu tựa như con trùng khổng lồ. Tô An Lâm không khỏi nghĩ đến Tào Dĩnh, Tào Dĩnh là thánh nữ âm tông, trong quá trình chiến đấu cũng biến thành dáng vẻ quái vật. Lẽ nào đệ tử âm tông đều như vậy? Dựa vào âm vật để biến hình? Quá ghê tởm.
Có điều tuy hán tử mập mạp trước mặt trở nên mạnh mẽ, nhưng thanh máu cũng giảm xuống không ít chỉ còn khoảng 100, điều này cho thấy rõ khi hắn biến hình đã hao phí không ít khí huyết. Ầm! Hán tử mập mạp gào thét, y phục nửa thân trên nổ tung, lộ ra làn da đỏ bừng bên trong. Ngũ quan của hắn bị một đống thịt mỡ chen lại một chỗ, đôi mắt lộ vẻ âm u lạnh lẽo.
Thoáng chốc hắn đã nhào đến trước người Phí Yến Lâm. Tốc độ nhanh quá! Trong lòng Phí Yến Lâm chấn động, cố hết sức chống đỡ. Nhưng với sức lực hiện nay của nàng hoàn toàn không thể làm được, chỉ một chiêu đã bị đánh bay đập vào xà ngang trên bức tường sau lưng. Xương sườn bị gãy, eo cũng bị đụng nát, cơ thể không nhúc nhích được nữa, tràn ngập vẻ hoảng sợ. Giờ phút này sự sợ hãi tự nhiên sinh ra, nàng sắp chết rồi, nàng trơ mắt nhìn hán tử mập mạp bước đến. Phập! Nhưng đột nhiên một thanh trường kiếm đâm vào ngực hán tử mập mạp, mạnh mẽo khoét vào. Ánh mắt hán tử mập mạp nghiêm nghị, thế mà lại quay đầu 180 độ, thoáng chốc nhìn thấy Tô An Lâm sau lưng. Tô An Lâm nhướng mày:
“Thứ đồ chơi quỷ quái gì vậy.”
Sinh vật hình người trước mắt đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Tô An Lâm không dám chậm trễ, dịch mũi đao xuống dưới, dùng sức đâm vào. Sau khi mũi đao trượt xuống, thanh máu của hán tử mập mạp trước mặt nhanh chóng hạ xuống với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
“Thanh máu -23.”
“Thanh máu -24.”
“Thanh máu -36.”
“Không…”
Hán tử mập mạp phẫn nộ gầm lên với vẻ không cam lòng, sau khi bị chém thành hai nửa, thanh máu của hắn chớp nhoáng đã hạ xuống còn 3 điểm. Nhưng lại không nhúc nhích như thể đã chết.
“Giả chết à?”
Tô An Lâm nhắm chuẩn vào phần đầu, đâm vào một đao. Bên trong vang lên tiếng thét chói tai.
“Đây là…”
Tô An Lâm rút đao ra, chỉ thấy trên mũi đao có một con trùng mập màu máu to mọng, lan tràn hơi thở âm u lạnh lẽo.
“Đây là âm vật sao?”
Tô An Lâm chỉ cảm thấy ghê tởm.
…
Sau khi lấy trùng máu ra, lượng máu trong người tên kia chớp mắt hạ xuống không. Bẹp! Tô An Lâm đạp chết trùng máu, nước dịch văng tung tóe.
“Thành công giết chết”
“Ngươi...vậy mà ngươi lại giết chết hắn.”
Ánh mắt Phí Yến Lâm nhìn Tô An Lâm hơi bất ổn, chẳng phải nói tiểu tử này tuy có chút năng khiếu nhưng thời gian luyện võ không dài sao, tại sao lại lợi hơi như vậy? Thôi kệ đi, người của âm tông đã chết, cuối cùng cũng an toàn rồi.
“Tiểu tử, trong người ta có đạn khói, bắn đi, gọi người đến! Nơi này chắc chắn là một căn cứ của âm tông, chúng ta đã lập được công lớn.”
Phí Yến Lâm dùng hết sức để nói chuyện, thử cử động cơ thể nhưng cực kỳ đau đớn. Nhất là sống lưng của nàng, như thể bị một cây búa lớn đập vào, lúc này chỉ thấy tê dại. Tô An Lâm đi đến trước mặt nàng, thân hình cường tráng như một ngọn núi lớn. Phí Yến Lâm run rẩy, muốn ra tay nhưng lập tức động đến vết thương, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Một nữ nhân như ngươi, tính tình nóng nảy như thế làm gì?”
Tô An Lâm ngồi xổm xuống, không chút kiêng kỵ vạch cổ áo nàng.
“Ngươi...”
“Ta kiểm tra vết thương cho ngươi.”
“Không cần ngươi kiểm tra.”
Ánh mắt Phí Yến Lâm lóe lên sát khí:
“Ngươi đừng lợi dụng lúc người ta khó khăn!”
“Ta cứ lợi dụng lúc người ta khó khăn đấy, ngươi làm gì được?”
“Phù…”
Phí Yến Lâm hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nàng biết lúc này mình không nên tức giận, tình thế này hắn mạnh hơn nàng.
“Cái đó…ta biết lúc trước thái độ của mình không tốt, ta xin lỗi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu ta cũng chỉ vì đệ đệ của mình! Ta nghe nói ngươi cũng có muội muội, chắc là ngươi có thể hiểu cảm giác này nhỉ?”
Tô An Lâm cười nhạo:
“Hiểu chứ, nhưng muội muội ta tốt hơn đệ đệ ngươi nhiều, nàng cần cù chăm chỉ, chu đáo lương thiện, đệ đệ ngươi thì sao, có ưu điểm gì?”
“Hắn…hắn…”
Phí Yến Lâm hé môi, đột nhiên phát hiện đệ đệ tốt kia của nàng hình như chưa từng làm chuyện gì khiến nàng tự hào. Ngược lại cứ luôn gây không ít chuyện cho nàng, ví dụ như làm chuyện bậy bạ với nữ nhân nhà đàng hoàng, ngủ với thê thiếp của lão gia địa chủ nào đó, thậm chí còn đánh một vài võ giả dưới quê đến sống dở chết dở. Tất cả đều do nàng giải quyết hậu quả cho hắn.
“Ngay cả người tỷ tỷ hiểu hắn nhất cũng không nói được điểm tốt của hắn, không cần nghĩ cũng biết đệ đệ kia của ngươi chết cũng không hết tội.”
“Ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy.”
Tô An Lâm nói:
“Coi như ta đã nhìn ra, các ngươi đều là cá mè một lưới.”
“Được rồi, ta không muốn nói nhảm với ngươi.”