Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 158 - Đan Dược

Chương 158 - Đan Dược


Bởi vì sư phụ đã từng nói, để đối phó với âm vật cần phải có nội khí mạnh mẽ.
Có rất nhiều loại âm vật không sợ các đòn tấn công vật lý.
Tô An Lâm khẽ thở ra một hơi, chuẩn bị đi làm chút đồ ăn lót dạ.
“Cốc cốc cốc!”
“Tới ngay, ai đó?”
Tô An Lâm đi ra mở cửa, thoáng sửng sốt khi thấy người tới là sư đệ Dương Minh và Phương Sĩ Lễ.
Phía sau hai người còn có một cô gái xinh đẹp, trông dáng vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ trường bào màu đỏ thẫm, đầu cài trâm phượng tinh xảo, rực rỡ chói mắt khiến người ta phải liếc nhìn.
Phía sau họ còn có một số hạ nhân, có thể thấy là người của nhà Phương Sĩ Lễ.
Tô An Lâm vừa luyện công xong, áo đã bị chấn nát cho nên để trần.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuôi trên cần cổ to lớn hơi dinh dính, khiến Phương Sĩ Lễ và Dương Minh nhìn mà khe khẽ nuốt khan.
“Sư huynh đang luyện công à.”
Phương Sĩ Lễ vội vàng hành lễ, Dương Minh thì ôm quyền.
Chỉ riêng cô gái xinh đẹp phía sau là sửng sốt, lập tức che miệng muốn nôn, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Hửm...”
Tô An Lâm lấy làm lạ, thoáng nhìn lại bản thân một chút.
Người luyện võ họ thường xuyên như vậy mà.
Kể cả trong võ quán cũng có rất nhiều sư huynh đệ giống thế, Trình Toa Toa sư tỷ với sư nương đều đã quen cả rồi, cô gái này là sao đây?
Phương Sĩ Lễ vội vàng đỡ lời:
“Xin lỗi, đây là muội muội ta Phương Dung Nhi, tính tình có hơi ưa sạch thái quá, mong sư huynh thứ lỗi.”
“Ọe, tởm đến mức ta buồn nôn.”
Cô gái không nhịn được nói.
“Muội muội, đây là sư huynh của ta, muội ăn nói cho cẩn thận.”
“Ọe, không thèm để ý tới ngươi nữa...”
Cô gái quay đầu, ngồi trở lại bên trong.
Giờ Phương Dung Nhi đang rất tức giận vì vừa nãy nàng đang vui vẻ đi dạo ở chỗ mua son phấn thì bị anh trai cưỡng chế kéo tới đây, nói là để làm quen với sư huynh hắn một chút, hy vọng chuyến đi này sư huynh sẽ đi cùng hộ tống họ.
Nàng cứ tưởng rằng sư huynh của đại ca phải là quân tử khiêm tốn cơ, ai ngờ người ngợm lại mồ hôi nhễ nhại thế kia, còn không mặc quần áo nữa chứ.
Vừa nghĩ đến mồ hôi dính nhớp trên người Tô An Lâm, dạ dày nàng đã cuộn lên từng đợt.
Thật kinh tởm.
Tô An Lâm chẳng hề để bụng, nhưng lúc họ vừa tới, trước mặt hắn lại xuất hiện một thông báo.
“Khí Huyết Đan, có thể cải thiện căn cốt.”
Lúc đầu hắn không biết cái thứ tên Khí Huyết Đan kia nằm trên người ai.
Cho đến khi Phương Dung Nhi ngồi vào trong kiệu, thông báo này cũng biến mất.
Hắn lập tức xác định được ngay, Khí Huyết Đan đang ở trên người cô gái kia.
Là đan dược đó, Tô An Lâm lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hắn không để ý tới cô gái bất lịch sự, mà cười nói:
“Hai vị sư đệ hạ cố tới chơi, đúng là rồng đến nhà tôm, mời vào.”
Hai người vào phòng, những người còn lại thì ở bên ngoài chờ.
Dương Minh lên tiếng trước, nói tốt cho Phương Sĩ Lễ:
“Sư huynh, Phương sư đệ nghe nói tối hôm qua ngươi gặp nguy hiểm, nên sáng sớm hôm nay đã kéo ta tới thăm ngươi đó.”
Phương Sĩ Lễ nói:
“Thấy sư huynh không sao ta cũng yên tâm rồi. Chút quà mọn thay tấm lòng.”
Trong tay hắn cầm theo một miếng thịt thú lớn được bọc bằng giấy dầu, thứ này là loại tiền tệ cứng được lưu thông giữa các võ giả.
Tô An Lâm nói:
“Khách sáo vậy, mau ngồi đi.”
Hắn lấy bộ ấm trà ra rót nước, trong nhà không có trà bởi vì hắn không thích uống mấy thứ văn hoa nho nhã ấy.
“Đúng là tối hôm qua ta gặp phải chút chuyện nguy hiểm, nhưng đã giải quyết ổn thỏa hết rồi.”
Tô An Lâm ngồi xuống uống một ngụm nước, kể tóm tắt đầu đuôi.
Cuối cùng hắn còn nặn ra một giọt nước mắt, thương tiếc vô vàn:
“Tiếc thay Phí đội trưởng liều mạng bảo vệ ta lại hy sinh vì nhiệm vụ, ài... Sau này ta phải đốt thật nhiều tiền giấy cho nàng để nàng ở dưới đó cũng có thể sống thật tốt mới được.”
“Sư huynh trọng nghĩa.”
Dương Minh cảm khái, người trọng tình trọng nghĩa như sư huynh, thời buổi này không còn nhiều đâu.
Phương Sĩ Lễ gật đầu nói:
“Nên thế, nên thế.”
“À phải rồi Phương sư đệ, lần trước ngươi nói là sắp đi, đã xác định được thời gian rồi à?
“Đã chốt rồi, vào ngày mốt. Hai ngày nay ta với muội muội dạo quanh mua vài thứ, sau khi mua xong chất hết lên xe là sẽ khởi hành. Đường đó lại không đi ngang qua chỗ sư huynh, không biết sư huynh suy nghĩ thế nào rồi?”
“Được thì được, có điều hôm nay ta vừa bị thương nhẹ.”
“Chuyện này...”
“Đương nhiên không có gì đáng ngại, nhưng mà tốt nhất có đan dược thì càng hay. À mà, các ngươi đã từng nghe đến một loại dược tên là Khí Huyết Đan chưa?”
Tô An Lâm trông mong nhìn Phương Sĩ Lễ hỏi:
“Nếu có đan dược này, thương thế của ta sẽ khôi phục, về cơ bản ra ngoài cũng không thành vấn đề.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất