Chương 159 - Hộp Gỗ
“Khí Huyết Đan!”
Phương Sĩ Lễ gật đầu:
“Trùng hợp là nhà ta có, nhưng mà loại đan dược này có công dụng bổ sung khí huyết, loại bỏ tạp chất, chứ chưa nghe nói có thể trị thương bao giờ.”
Đúng là có thật kìa.
Tô An Lâm mừng thầm, nghiêm túc đáp:
“Thì bởi khí huyết của ta có hơi thiếu hụt đấy.”
“Vậy thì...”
Phương Sĩ Lễ khẽ nhíu mày.
“Phương sư đệ có gì bất tiện ư? Ta có thể trả tiền để mua.”
Tô An Lâm cũng không muốn lợi dụng lấy không của người ta.
“Không có gì bất tiện cả.”
Phương Sĩ Lễ cười nói:
“Thực ra Khí Huyết Đan này là cho muội muội ta dùng, khi còn bé sức khỏe muội muội ta yếu ớt cho nên phải dùng Khí Huyết Đan. Hiện tại nàng đã trưởng thành, Khí Huyết Đan cũng vô dụng với nàng rồi.”
“Khí Huyết Đan này đã dùng rồi là sẽ trở thành vô dụng à?”
Tô An Lâm hỏi.
“Đúng thế, thông thường dùng lần đầu tiên là có hiệu quả tốt nhất, sau đó hiệu quả sẽ giảm dần. Bình thường dùng ba viên là có hiệu quả, còn vượt quá thì vô dụng.”
Tô An Lâm hiểu ra:
“Bao nhiêu bạc thế, ta có thể mua, lần này ta cũng có thể ra tay hộ tống các ngươi.”
Phương Sĩ Lễ mừng rơn.
Nếu Tô An Lâm sư huynh ra tay thì chuyến đi này của bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Đừng thấy thực lực của hắn yếu mà khinh, Phương Sĩ Lễ đã nhìn ra, Tô An Lâm một lần ra tay là đánh bại được Vương Viêm, còn cứu Trình Toa Toa sư tỷ khỏi tay sư huynh Liễu Minh, đánh chết Liễu Minh nữa.
Tuy rằng nghe nói là đánh lén, nhưng cũng phần nào chứng tỏ được Tô An Lâm rất mạnh rồi.
“Tô sư huynh nhắc đến tiền bạc nghe xa lạ quá, Khí Huyết Đan chúng ta tặng thôi, còn nếu nhất quyết muốn trả bạc vậy thì 100 lượng đi.”
Tô An Lâm cũng hơi cảm động rồi đây, Phương Sĩ Lễ này thật biết cách cư xử.
“Ngươi như vậy khiến người làm sư huynh như ta ngại quá, không cần khách sáo đâu.”
“Tô sư huynh nhất định phải nhận.”
Hai bên khách sáo qua lại vài câu, Phương Sĩ Lễ vẫn khăng khăng kiên trì.
Cuối cùng đoàn người cáo từ, bọn họ còn phải đi mua sắm một lô vật tư nữa.
Chuyến đi đến thị trấn Lăng Dương này có lộ trình khoảng 4, 5 ngày.
Lượng thức ăn nước uống dùng trên đường cần chuẩn bị không ít, đó là một lượng vật tư lớn.
Trước khi đi, Phương Sĩ Lễ cầm một viên Khí Huyết Đan qua.
Lúc cầm tới tay, Tô An Lâm còn loáng thoáng nghe thấy Phương Dung Nhi ở bên ngoài la hét gì mà đan của ta, ta không muốn đưa cho người nào hết, sau đó khóc lóc rùm beng.
Tô An Lâm thẳng thừng ngó lơ.
Mấy tiểu cô nương kiểu này ấy mà, chẳng qua là chưa từng trải qua sự vùi dập của xã hội thôi, giờ đối với ngươi đan dược đã vô dụng rồi, sao còn keo kiệt như vậy hả?
Tô An Lâm lắc đầu, đóng cửa xong hắn nôn nóng mở hộp gỗ ra.
Hộp gỗ to bằng nửa bàn tay, được chế tác rất tinh xảo, mặt trước có một hình vẽ ký hiệu, hẳn là ký hiệu của tiệm thuốc nào đó.
Tương tự như logo thương hiệu.
Đáng tiếc, trấn Hoàng Kê quá hẻo lánh nhỏ bé, căn bản chưa từng gặp được mấy thứ như vậy bao giờ.
Viên đan dược có màu nâu vàng, kích thước bằng hạt đậu, tỏa ra mùi thơm hoa cúc thoang thoảng.
Tô An Lâm cứ thế uống luôn, chỉ tích tắc sau thanh máu đã lập lòe sáng.
Vốn đang là 105 điểm, lập tức tăng thêm 2 điểm máu.
Tô An Lâm mừng rỡ, hiệu quả của Khí Huyết Đan còn hơn xa cả Uẩn Khí Bình và Thanh Điền Ngọc lần trước.
Hai thứ kia cộng lại chỉ tăng được có 10 điểm.
Còn thứ này đã trực tiếp giúp hắn tăng thêm 2 điểm, mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Cảm giác ấm áp trong thân thể càng ngày càng tăng cao, cả người Tô An Lâm nóng rực nhưng cũng không phải là khó chịu lắm.
Cứ như vậy, cứ 5 phút thanh máu lại tăng thêm 2 điểm, sau khi tăng đến 115 điểm thì tốc độ chậm lại, rồi mỗi 5 phút thanh máu chỉ tăng thêm 1 điểm.
Cho đến tận trưa, thanh máu duy trì ở mức 120, cảm giác ấm áp cũng dần dần rút đi, khắp người hắn đều là mồ hôi, cứ như vừa mới vớt từ dưới nước lên vậy.
“Khí Huyết Đan này đúng là hàng tốt.”
Tô An Lâm nở nụ cười.
Phương Sĩ Lễ nói ba lần đầu uống Khí Huyết Đan đều có hiệu quả, nếu có thêm hai viên nữa thì tốt quá.
Sự gia tăng của thanh máu không chỉ biểu hiện ở thanh máu đơn thuần.
Mà nội khí và thân thể đều được cải thiện.
Nhất là khả năng kháng đòn đã lên một tầm cao mới.
“Vậy mà bất giác thanh máu đã cao hơn cả sư phụ rồi.”
Tô An Lâm thổn thức.
Hắn không hề phấn khích quá đà, mà chỉ càng cảm nhận sâu sắc rằng nơi này quá nhỏ.
Ví dụ như viên Khí Huyết Đan be bé này, việc Phương Sĩ Lễ có thể tùy tiện lấy ra như vậy chứng tỏ nó cũng không quý giá gì mấy, thế mà nơi này lại không có bán.
Cả công pháp nữa, nghe sư phụ nói, ở trong thành Thiết Cốt Công của hắn đã xem như là công pháp thuộc tốp đầu rồi, chỉ có điều hơi khó luyện một chút.
Công pháp tốt hơn nữa là của phủ thành chủ, nhưng cũng không lợi hại hơn là bao.
Lợi hại hơn nữa thì tỷ như những công pháp nội công này, chỉ có địa phương lớn mới có.
Rào rào rào...
Từng thùng nước giếng được dội xuống, Tô An Lâm cảm thấy tinh thần sáng khoái, lạnh thấu tim gan!