Chương 160 - Nguy Hiểm Tiềm Tàng
Không lãng phí thời gian.
Nghĩ đến ngày mốt sẽ hộ tống Phương gia rời đi, hắn bèn bắt tay vào chuẩn bị thịt khô.
Tuy rằng Phương gia sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng đối với Tô An Lâm nếu ra ngoài mà có thể không đụng vào thức ăn của người khác thì hắn sẽ cố gắng không đụng vào.
Lần này hắn chuẩn bị cá khô và thịt khô.
Chân sói Phương Sĩ Lễ vừa mang tới cũng được hắn đem nướng lên.
Một nửa được xắt thành bít tết, nửa còn lại thì thái lát để tiện mang theo.
Bận rộn mãi đến khuya, Tô An Lâm mới lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau, đi tới nhà Ngưu Tuệ Hồng.
“Sư huynh.”
Trông thấy Tô An Lâm tới, Ngưu Tuệ Hồng và Tô Ngọc Ngọc rất mừng rỡ.
“Ca, bây giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Tô An Lâm giải thích:
“Vẫn ổn, dự kiến qua một thời gian nữa là sẽ không còn vấn đề gì, các ngươi thế nào?”
“Sư huynh yên tâm, chúng ta ở nơi nhỏ bé này yên tĩnh lắm, nhà ta lại ở chỗ khuất, không có ai quấy rầy hết.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mốt ta phải đi ra ngoài một chuyến, chắc là sau khi về các ngươi cũng có thể về nhà thôi.”
Tô An Lâm nói tình hình sơ qua cho bọn họ.
Sau đó để lại bạc và một ít thịt.
Hiện tại Tô Ngọc Ngọc và Ngưu Tuệ Hồng đều đang luyện võ, việc cung cấp thịt ngon cho hai người họ là điều không thể thiếu.
Chớp mắt một ngày đã trôi qua.
Hôm đó, Tô An Lâm gói gém hai bọc hành lý đeo lên người.
Sau đó cưỡi ngựa, xách dao đi tới nhà Phương Sĩ Lễ.
Trước cửa Phương gia có tổng cộng mười tám chiếc xe ngựa chất đầy ắp, chuẩn bị ra khỏi thành.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, nhóm nữ quyến lên xe ngựa trước, cẩn thận hàng hóa đấy.”
“Những người khác đâu, sao còn chưa tới?”
“Những món đồ lớn trong nhà thì tạm thời đừng mang theo, để lần sau đi.”
Phương Sĩ Lễ hô hào dặn dò đám người dưới.
Lần này ngoại trừ Tô An Lâm ra, Phương gia còn thuê người của hai võ quán khác hỗ trợ.
Không còn cách nào cả, hiện tại vũ lực của tiêu cục càng ngày càng khó đối phó với Yêu Phong Tử và quỷ thi, rất nhiều nhà giàu chỉ còn cách tìm võ quán hỗ trợ.
Mặc dù có đắt hơn một chút, nhưng được cái an toàn.
Điều khiến Tô An Lâm bất ngờ là Dương Minh và hai huynh đệ Mã Lực Mã Đông cũng có mặt.
Trình Toa Toa cũng được thuê tới.
Như vậy tính ra Phương gia thuê người của tận ba võ quán, thật đúng là lắm tiền nhiều của mà.
Tô An Lâm âm thầm tặc lưỡi xuýt xoa.
Trình Toa Toa và hai huynh đệ Mã Lực đang tán gẫu với nhau.
Nhìn thấy nàng, Tô An Lâm lại thở dài trong lòng.
Sau khi bị Vương Viêm lừa mất bạc, Trình Toa Toa như phát điên vậy, cắm đầu liều mạng nhận nhiệm vụ.
Cứ cái đà này, hắn lo Trình Toa Toa sẽ gặp nguy hiểm mất.
Dù sao nàng cũng là đàn bà phụ nữ, tuy rằng có chút thực lực đó, nhưng có một số nhiệm vụ không dễ ăn đâu, có thể sẽ ẩn chứa những mối nguy hiểm tiềm tàng.
“Tô sư đệ.”
Trình Toa Toa vẫy tay chào.
“Sư tỷ.”
Tô An Lâm gạt những suy nghĩ đó sang một bên, đi tới gật đầu với hai huynh đệ Mã Lực Mã Đông.
“Các ngươi cũng tới rồi à.”
“Ừ, Phương gia thuê không ít người, còn có người của võ quán Ngưu Đầu và võ quán Thanh Diệp nữa.”
Trình Toa Toa cười nói:
“Có nhiều người như vậy, xem ra chuyến đi này không thành vấn đề rồi.”
“Đúng vậy đấy, ổn luôn.”
Mã Đông vô cùng hưng phấn, cái cảm giác không làm mà cũng có ăn này thật tuyệt.
Lần này hai huynh đệ bọn họ được lấy không năm mươi lượng rồi, thích ghê.
Nhưng nét mặt Tô An Lâm lại có vẻ kỳ lạ, được lắm, mới bắt đầu mà hai tên này đã lập flag rồi.
Sao hắn cứ có dự cảm chuyến đi này không ổn lắm đâu.
Phương gia thuê nhiều người hộ tống như vậy, thoạt nhìn thì an toàn đấy, nhưng vì sao bọn họ phải thuê nhiều người như thế chứ?
Liệu đằng sau chuyện này có nguyên do cổ quái nào không?
…
Tô An Lâm càng lúc càng cảm thấy không ổn. Hơn nữa nhìn vẻ mặt nhóm người Phương gia xung quanh, theo lý mà nói có nhiều người bảo vệ như thế hẳn nên yên tâm mới phải. Nhưng hắn quan sát sắc mặt của một vài kẻ bề trên Phương gia trông cực kỳ nghiêm nghị
“Tô sư huynh.”
Lúc này Phương Sĩ Lễ đến chào hỏi. Tô An Lâm ôm quyền:
“Khi nào thì khởi hành?”
“Có lẽ khoảng nửa canh giờ, không ngờ ngươi lại tự mình dẫn ngựa đến.”
“Ừm, như vậy nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Thế thì tốt, ta giới thiệu với ngươi đây là các sư huynh sư tỷ của võ quán Thanh Diệp và võ quan Ngưu Đầu.”
Võ quán Thanh Diệp và Ngưu Đầu cũng là võ quán lâu đời ở địa phương, nhưng danh tiếng không vang dội như võ quán Đại Lực. Nhất là võ quán Ngưu Đầu, nổi tiếng với công pháp vũ phu, bị người ta đùa cợt bảo võ giả nơi đó đều là gã ngốc to con. Quả nhiên liếc mắt nhìn qua, nhóm võ giả đó đều cao lớn thô kệch, gương mặt núc ních thịt. Mặc dù về mặt thể hình Tô An Lâm cũng rất cường tráng, nhưng mặt Tô An Lâm không lớn, mặc y phục rộng rãi chẳng mập chút nào. Hơn nữa cơ bắp hắn rắn chắc, từng khối cơ gồ lên. Người của võ quán Ngưu Đầu là thịt mỡ, cho nên mặt mày núc ních, cần cổ thô to. Danh tiếng của võ quán Thanh Diệp còn chẳng bằng võ quán Ngưu Đầu, thay vì nói là võ quán chi bằng nói là một bang phái nhỏ, quán chủ xuất thân bang phái, học được chút công phu tạp nham rồi thành lập võ quán Thanh Diệp. Nghe nói quen biết không ít bang phái trên giang hồ, rất biết tranh đấu tàn nhẫn. Quan hệ giữa hai võ quán không tệ, bọn họ đang trò chuyện với nhau, nhìn thấy Phương Sĩ Lễ chào hỏi, xôn xao bước qua.