Chương 164 - Đây Chính Là Giang Hồ
Người bắn tên ở khoảng cách rất xa, bởi vậy hắn căn bản không nhìn thấy thanh máu.
Nhưng nếu đã ở khoảng cách xa như vậy, tại sao bọn họ lại có thể nhắm bắn chuẩn đến vậy?
Hắn nhìn quanh bốn phía, lúc thấy từng đống lửa đang cháy, trong lòng Tô An Lâm hơi động:
"Là lửa, lửa, bởi vì lửa nên bọn họ mới nhìn thấy chỗ này, mau dập lửa đi. Nhanh!"
Nói rồi hắn vốc một đống cát lên, vung về phía đống lửa trước mặt.
"Vèo vèo..."
Hai mũi tên đập vào người hắn, nhưng mà đều bị bắn ra ngoài.
Có chút đau nhức, giống như bị đá đập vào người vậy.
Tô An Lâm đau đớn nhe răng, nhưng vẫn dập tắt cây đuốc đi trước.
Nghe được tiếng la của Tô An Lâm, những người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng dập tắt đống lửa.
Nơi xa, trên một chỗ cao trong núi rừng.
Ba người mặc áo giáp cũ nát nhìn thấy từng đống lửa bên bờ sông phía xa bị dập tắt, ánh mắt nghiền ngẫm.
"Phản ứng nhanh thật, cho đợt người thứ nhất tấn công đi, nhân lúc bọn họ còn đang hỗn loạn, cứ giết một đám người trước đã, tranh thủ đưa Phương gia về lại trấn Hoàng Kê."
Một lão già có chòm râu dài, ánh mắt lạnh lùng đứng ở giữa nói.
"Rõ!"
Một người đứng bên phải nhận lệnh rời đi, một lát sau đã dẫn một đám người đánh về phía doanh địa.
"Đại ca, lần này Phương gia mời ba võ quán đến, có rất nhiều cao thủ, chỉ dựa đợt người đầu tiên chỉ sợ vẫn không đủ để bắt được bọn họ."
"Đuổi bọn họ về trấn Hoàng Kê là được, đến lúc đó, kế hoạch đã thành công, toàn bộ trấn Hoàng Kê đều là vật trong túi ta. Nếu không đuổi được thì ta cũng có chiêu khác, tóm lại tuyệt đối không thể để Phương gia chạy trốn tới trấn Lăng Dương."
Lão giả thở dài: "Binh lực của trấn Lăng Dương rất mạnh, xung quanh còn có nhiều đảo nhỏ, nếu để bọn họ trốn lên đảo, chúng ta sẽ không còn có thể đối phó được với Phương gia một cách dễ dàng nữa."
...
...
Lúc này doanh địa hoàn toàn yên tĩnh.
Tên đã dừng bắn, Tô An Lâm nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy từng tiếng rên đau đớn truyền đến.
"Ta bị thương, cứu mạng..."
"Sư tỷ, sư tỷ, ngươi chết thật thê thảm."
Đệ tử võ quán Thanh Diệp nâng thi thể Từ Quyên, không ngừng khóc lóc.
Đám người Mã Lực Dương Minh vô cùng sợ hãi.
Đây chính là giang hồ.
Từ Quyên vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, khoác lác nói mình sẽ không bị thương, giờ lại chết thảm trước mặt bọn họ.
Con người yếu ớt như một trang giấy, nói chết là chết.
Tô An Lâm cầm đao, chuẩn bị đi xung quanh xem xét.
Mặc dù tên đã ngừng bắn, nhưng kẻ địch ở trong chỗ tối vẫn có thể lẻn đến tận đây.
Chiến tranh không phải chỉ có như vậy, đâu tiên là tấn công từ xa một đợt, sau đó mới tới chém giết.
Quả nhiên hắn đã phát hiện ra điều không hợp lý.
Phía trên loáng thoáng hiện ra từng thanh máu.
“Thanh máu: 46/46.”
“Thanh máu: 50/50.”
“Thanh máu: 48/48.”
“Thanh máu: 89/89.”
Đa số mọi người đều có thanh máu khoảng năm mươi, nhưng lại có những thanh máu rất cao, không thể bỏ qua được.
"Cẩn thận, bên kia có người."
Tô An Lâm vội hô to.
Hắn lấy cung tên trên lưng ra, bắn về phía một thanh máu.
"Phụt!"
Bên kia liền truyền đến tiếng kêu rên.
Phương Vinh kinh hãi:
"Bảo vệ tiểu thư."
"Bảo vệ muội muội!"
Phương Sĩ Lễ cũng quá sợ hãi.
Vị trí kẻ địch xuất hiện là bên trái, Phương Dung Nhi đang tắm rửa ở chỗ đó.
Mặc dù bên kia có mấy nữ võ giả bảo vệ, nhưng số lượng quá ít.
Trình Toa Toa càng thêm cảnh giác.
Nàng rút đao ra, nhìn đám hắc y nhân xông đến từ trong rừng, hơi thay đổi sắc mặt:
"Phương tiểu thư, mau ra đây, có nguy hiểm."
Dứt lời liền đánh nhau với đối phương.
"Keng keng keng..."
"Các ngươi là người võ quán, chỉ lấy tiền làm việc mà thôi, cần phải liều mạng sao? Cút đi!"
Người kia quát khẽ, đánh nhau với Trình Toa Toa.
"Chúng ta chỉ đối phó với người của Phương gia, người cản chúng ta sẽ phải chết."
Lại thêm một hắc y nhân quát.
Một chỗ được rèm vải vây quanh bỗng nhiên bị xốc lên, Phương Dung Nhi khoác một tấm lụa mỏng hoảng sợ chạy ra.
"Là tiểu thư Phương gia, bắt lại trước đã."
Ba hắc y nhân cùng nhau đánh tới.
"Cút đi."
Trình Toa Toa dốc hết sức ngăn cản.
Người Phương gia cũng xông đến, nhưng đa số chỉ là hộ vệ bình thường, nhoáng một cái đã chết hai người, không chống đỡ được bao lâu.
Thấy Trình Toa Toa và Phương Dung Nhi đang gặp nguy hiểm, Tô An Lâm rút tên ra bắn.
“Đánh giết thành công, điểm kinh nghiệm +50.”
“Đánh giết thành công, điểm kinh nghiệm +48.”
"Anh hùng bắn đẹp lắm."
Phương Vinh vừa mới xông lên nhìn thấy đám hắc y nhân liên tiếp bị bắn ngã, trong lòng vô cùng vui mừng.
Mời Tô An Lâm này đến rất đúng, không chỉ có thực lực mạnh mà ngay cả tài bắn cung cũng xuất sắc như thế.
Áp lực bên này giảm đột ngột.
Sau đó, khi đám người của võ quán Thanh Diệp và võ quán Ngưu Đầu xông lên, đám hắc y nhân chết mấy chục người, cuối cùng đã rời khỏi nơi này.
"Cha!"
Phương Dung Nhi bị dọa sợ, lao đến bên cạnh Phương Vinh, cơ thể mềm mại run rẩy.