Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 163 - Canh Gác

Chương 163 - Canh Gác


Đống lửa bùng cháy, Tô An Lâm rút ra một nhúm lửa, ngọn lửa soi chiếu gương mặt hắn đỏ bừng. Vừa rồi hắn đã quan sát xung quanh, không có thanh máu đặc biệt nào cả, rất an toàn. Hắn lấy cá khô trong người ra, xuyên qua thanh gỗ, bắt đầu nướng. Đột nhiên phía trước náo loạn, loáng thoáng nghe thấy giọng điệu phẫn nộ quát mắng của một thiếu nữ:
“Ngươi làm việc kiểu gì vậy, bảo ngươi đun nước nóng, nước này dơ như vậy sao ta tắm được?”
“Nô tỳ sai rồi.”
“Ngươi còn biết sai à, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, cần người có ích gì, sau này ngươi đừng theo ta nữa.”
“Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, đừng bỏ ta lại.”
Sau đó trông thấy Phương Vinh và Phương Sĩ Lễ bước qua.
“Nghe giọng nói này chắc là nha đầu Phương Dung Nhi kia.”
Tô An Lâm lắc đầu, thầm nói nàng không hiểu chuyện. Ra khỏi nhà ở bên ngoài, nữ nhân này lại còn muốn tắm nước nóng, thích sạch sẽ như vậy sao?
“An Lâm sư đệ, sao ngươi lại ăn đồ của mình vậy?”
Trình Toa Toa ôm một ít củi bước qua.
“Ra ngoài ăn đồ của mình sẽ an toàn hơn, sư tỷ có muốn ăn một chút không?”
“Không cần đâu, ta ăn của Phương gia là được, ta thấy bọn hắn đều ăn, không sao đâu.”
Nhìn ra ngoài xa, Trình Toa Toa tò mò:
“Bên đó sao vậy, tiểu thư Phương gia lớn tiếng la hét.”
Tô An Lâm nói:
“Nữ nhân kia có bệnh thích sạch sẽ, muốn đi tắm, hình như nha hoàn nấu nước hơi dơ một chút.”
“Chỉ như vậy đã mắng người ta à, tiểu thư con nhà giàu thật khó hầu hạ.”
“Từ bé đã quen được nuông chiều rồi.”
“Nói ra thì đi cả ngày trời, người ta cũng thấy không thoải mái.”
Trình Toa Toa nhỏ giọng nói, nhưng nàng không mắc bệnh thích sạch sẽ, không nghĩ đến việc đi tắm. Ban đêm ở bên ngoài nguy cơ khắp nơi, cởi y phục tắm rửa không phải hành động thông minh. Huống hồ ở đây nhiều nam nhân như vậy, nếu truyền ra ngoài nàng tắm rửa dưới mí mắt nhiều nam nhân đến thế, sau này nàng làm sao gả cho người ta được?
“An Lâm sư đệ, bình thường ngươi luyện võ thế nào vậy, sáng nay thấy ngươi đối phó mấy tên kia, xem ra thực lực lại tiến bộ rồi.”
“Bình thường thôi, chủ yếu do ta chăm chỉ.”
“Chắc vậy, nhưng chủ yếu vẫn là năng khiếu, năng khiếu của ngươi còn lợi hại hơn cả Vương Viêm lúc đầu nữa.”
Nhắc đến Vương Viêm, Trình Toa Toa than thở:
“Chắc hắn chết rồi nhỉ?”
“Ai mà biết, nhưng hắn còn nợ ngươi không ít ngân lượng phải không?”
“Ừm, năm trăm lượng.”
“Nhiều như vậy à!”
Tô An Lâm âm thầm líu lưỡi. Hắn chỉ biết Trình Toa Toa cho mượn tiền, nhưng cụ thể bao nhiêu thì hắn không rõ. Trình Toa Toa khổ sở nói:
“Vốn dĩ để làm của hồi môn của ta, giờ thì không còn nữa.”
“Chẳng trách gần đây ngươi liều mạng làm nhiệm vụ, ngươi muốn để dành ngân lượng.”
“Ừm, hết cách rồi, từ nhỏ ta không cha không mẹ, đành phải dựa vào chính mình.”
Đang nói chuyện họ nhìn thấy nha hoàn bị dạy dỗ chạy qua đây:
“Trình Toa Toa tiểu thư, tiểu chủ nhà ta mời ngươi qua đó.”
“Gọi ta làm gì?”
“Tiểu chủ ta muốn đi tắm cho nên muốn tìm vài nữ nhân qua đó canh gác, làm phiền ngươi rồi.”
“Ồ, vậy ta qua đó.”
Trình Toa Toa rất dễ nói chuyện, nói xong ném cây trúc khều lửa sang một bên rồi đi qua đó. Lúc này nhóm người Dương Minh và Mã Lực cũng trở lại, phía sau còn có người của võ quán Ngưu Đầu và Thanh Diệp đi theo. Suốt đoạn đường này người của ba võ quán quen thuộc với nhau, đã xưng huynh gọi đệ.
“Tô sư đệ, vừa nãy ta hái vài quả dại trên cây, giống hệt như quả dại sau cửa nhà ta, ngọt lắm, ngươi thử xem.”
Trương Hải Thanh mỉm cười bước qua, đưa cho hắn một loại trái cây giống như quả lê.
“Đa tạ, ta nướng thịt xong rồi, mọi người đừng khách sáo.”
“Đa tạ Tô huynh đệ.”
Từ Quyên gật đầu:
“Ơ, Trình Toa Toa đâu?”
“Nàng đến chỗ tiểu thư Phương gia rồi.”
Tô An Lâm thuận miệng giải thích. Trương Hải Thanh bĩu môi:
“Đã là lúc nào rồi mà nữ nhân kia còn đi tắm? Lẽ nào cô nương xinh đẹp đều như vậy?”
Từ Quyên cau mày:
“Nữ nhân rất phiền phức.”
“Ơ...sư tỷ, ngươi cũng là nữ nhân mà.”
Mã Đông vô thức đáp. Mã Lực đập một phát lên đầu hắn:
“Ngươi nói nhiều quá.”
Mã Đông há hốc, biết mình đã nói sai:
“Xin lỗi sư tỷ.”
Từ Quyên cười khẽ:
“Không có gì phải xin lỗi cả, ta vẫn luôn nói đừng xem ta như nữ nhân, bởi vì...ta rất khủng khiếp! Không ai có thể làm hại ta...”
Phập!
Một mũi tên cắm thẳng vào vành mắt phải của Từ Quyên, đầu mũi tên sắc bén xuyên qua sau ót nàng. Con mắt còn lại của nàng tràn ngập vẻ khó tin, máu và nước dịch chảy xuống dọc theo mũi tên. Cơ thể Từ Quyên lắc lư một lúc, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất.
“Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công!”

"Địch tập, địch tập!"
Nhìn thấy Từ Quyên ngã xuống, Tô An Lâm rống to.
Cùng lúc đó, từng mũi tên cũng phóng tới từ những hướng khác nhau.
"Phụt phụt…"
Mỗi một mũi tên đều như lấy đi một mạng sống.
"Mau ẩn nấp, trốn ở phía sau cây, đưa khiên chắn lên, nhanh, nhanh!"
Phương Vinh hô to.
Tô An Lâm nhíu mày nhìn ra phía xa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất