Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 169: Không Nhìn Lầm

Chương 169: Không Nhìn Lầm


Vừa nãy chiến đấu, đối mặt với nhiều người như vậy, không thể tránh khỏi chuyện bị thương tổn vài chỗ, thanh máu giảm xuống một chút, có điều đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đợi bao lâu là hắn có thể tự hồi máu được.
Hắn đứng ở bờ sông rửa sạch chân tay, đột nhiên chấn động một chút,trong lòng sông có không ít thanh máu.
"Cá trích: 1/2
Cá trắm đen: 3/3
Cá chuối: 4/4
Tôm:0.1/0.1"
Tô An Lâm nhếch miệng, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn giết cá để kiếm giá trị kinh nghiệm. Đáng tiếc, tuy có thể nhìn thấy rất nhiều thanh máu ở trong nước, nhưng thật sự muốn giết cá cũng không đơn giản như vậy, bởi vì chỉ cần hắn gây ra một động tĩnh nhỏ thôi là có thể dọa cá chạy hết.
Đương nhiên, về sau hắn câu cá sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trở lại doanh địa, Tô An Lâm không nói chuyện vừa rồi ra ngoài, bởi vì đám đào binh kia còn chưa giết chết hết được, không cần thiết phải gây chuyện phiền toái, cho nên hắn lựa chọn dấu giếm. Sau đó hắn lại lấy ra một miếng thịt khô rồi gặm, ngã phịch một cái lên mặt đất, nhìn ánh trăng sáng rực trên không trung, cảm khái:
"Cũng không khác biệt lắm so với trời đêm ở trái đất, không, ở chỗ này hình như có nhiều ngôi sao hơn..."
...
Một đêm qua đi, lúc trời còn chưa sáng, hạ nhân của Phương gia đã bắt đầu nấu cháo.
Hôm nay Tô An Lâm tỉnh dậy muộn, không có cách nào, dù sao thì tối hôm qua hắn ngủ muộn, sức lực lại tiêu hao rất lớn, quá mệt mỏi. Mãi đến giờ ăn cơm hắn mơi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đi ra bờ sông rửa mặt, sau đó đi múc một chén.
Hắn nhìn bên trong nồi, thầm cảm thán Phương gia đúng là giàu có, trong cháo còn bỏ thêm cả thịt khô, thật đúng là lắm tiền.
Vốn dĩ lúc ở bên ngoài hắn không ăn đồ vật của người khác, nhưng lần này lại phá lệ, bởi vì loại cháo thịt này quá thơm.
Hắn nhìn thấy người khác uống xong cũng không có chuyện gì, nhịn không được cũng uống một chén. Một chén cháo nóng hầm hập đi vào trong bụng, cảm giác tất cả mệt nhọc giống như đã tiêu tan hết.
Lúc hắn ăn được một nửa, lại lấy canh bổ mà sư phụ đưa cho đổ vào trong cháo một ít.
Sau đó hắn chú ý tới Trình Toa Toa đang ở bên cạnh, Tô An Lâm đi qua, cũng đổ cho nàng một ít canh bổ.
"Sư đệ, đây là..."
Trình Toa Toa hơi hơi sửng sốt, mặt đẹp đỏ ửng.
Tô An Lâm nói:
"Đây là canh đại bổ mà sư phụ đưa, có thể uống cho hết mệt."
Trình Toa Toa làm người hay làm việc đều không tệ, tối hôm qua nàng cũng là là người bận việc đến lúc muộn nhất, những chuyện này Tô An Lâm đều thấy được.
"Canh đại bổ này rất quý giá."
Trình Toa Toa nói:
"Ta không thể lấy được."
Tô An Lâm cười:
"Không có chuyện gì, sau khi trở lại ta lại hỏi xin sư phụ là được."
"Cảm ơn, sư phụ đối xử với ngươi đúng là tốt thật, nhưng mà cũng phải, thiên phú của ngươi rất tốt."
Trình Toa Toa uống một ngụm cháo, nhấp nhấp miệng:
"Lúc sư phụ và sư nương nói chuyện, nói rằng ngươi sẽ không ở mãi trong trấn Hoàng Kê, có thật vậy không?"
"Cái này ta cũng không biết."
"Ta cảm thấy sư phụ sẽ không nhìn lầm ngươi."
Trình Toa Toa nói thầm:
"Ông ấy nhìn người rất chuẩn."
"Vậy ông ấy còn nói gì về ta không?"
"Ông ấy nói thiên phú của ngươi rất tố, về sau có thể đi tới nơi lớn hơn nữa, nơi này của chúng ta quá nhỏ, cho dù là tài nguyên hay là công pháp, đều rất ít ỏi."
"Vậy sao..."
Tô An Lâm thở dài, sư phụ thật không hổ là sư phụ, vậy mà đã nhìn ra những chuyện này.
Trình Toa Toa đột nhiên cười:
"Không thể ngờ được ta còn có một người sư đệ lợi hại như vậy."
"Sư tỷ, về sau ngươi có tính toán gì hay không?"
"Ta ấy à, ta sẽ ở lại đây cả đời. Thiên phú của ta không cao, đã gặp được bình cảnh, tuổi lại lớn... Hiện tại ta muốn kiếm chút bạc, mua một nhà tứ hợp viện như ngươi để ở, vậy là tốt rồi."
Tô An Lâm cười nói:
"Vậy chờ khi nào ta đi, thì ta sẽ để lại phòng cho ngươi ở."
"Không cần."
"Vì sao lại không cần?"
"Đó là đồ vật của ngươi, ngươi đi ra bên ngoài, những nơi cần dùng bạc nhiều lắm, ngươi vẫn nên bán phòng ở đi mà đổi chút bạc."
Trình Toa Toa cực kỳ nghiêm túc nói.
Tô An Lâm cười:
"Sư tỷ, ngươi là người tốt."
Nếu như người thường nghe thấy thế, nhất định sẽ vui mừng tiếp nhận phòng ở, chỉ có Trình Toa Toa là ngược lại, còn khuyên bảo hắn bán phòng đi. Đây là sự chênh lệch.
Sau khi uống canh đại bổ xong, toàn bộ mệt mỏi trên người đã thành hư không, lúc này người của Phương gia cũng đã thu thập xong.
"Chư vị, khởi hành thôi, phía trước có một con sông lớn, sau khi đi qua đó địa thế bình thản, sẽ dễ đi hơn nhiều."
Phương Vinh hô lên, đội ngũ xuất phát. Lần này đội ngũ đã không còn không khí như ngày hôm qua, dù sao thiếu nhiều người như vậy, không cồn ai có tâm tư mà nói chuyện phiếm.
Tô An Lâm và Phương Dung Nhi cưỡi ngựa đi cùng một chỗ, Phương Dung Nhi chuyện giữ lời, bắt đầu nói về Dương Thần Công.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất