Chương 170: Đoàn Xe
"Môn công pháp này của ta cũng không có tăng cường khí lực, nhưng có thể chuyển hóa nội khí, đây là chỗ kỳ diệu của tâm pháp, tâm pháp Dương Thần Công có thể chuyển hóa nội khí thành nhiệt lực hí dương, lúc đối phó với người có thể không có hiệu quả gì, nhưng nếu như đối phó với tá ám, sẽ cực kỳ hiệu quả."
"Thật ra, môn phái của sư phụ ta lấy hàng yêu trừ quỷ làm mục tiêu chủ yếu, đáng tiếc là bọn họ..."
Nàng nói tới đây, giống như là có lý do gì khó nói tiếp, không hề nhiều lời nữa. Tô An Lâm cũng không nhắc đến, dựa theo lời Phương Dung Nhi dạy, căn cứ vào tâm pháp bắt đầu vận chuyển nội khí.
Nội khí trải qua một vòng vận chuyển không có hiệu quả gì, nhưng trước mắt hắn lại có nhắc nhở.
"Dương Thần Công độ thuần thục +1.”
"Tuy nói nội công tâm pháp chủ yếu là xem tư chất, nhưng nếu chăm chỉ khổ luyện thì hiệu quả cũng rất cao, về sau ngươi mỗi ngày luyện tập, nội khí sẽ chuyển hóa thành chí dương chi lực."
"Vừa rồi ta đã dạy cho ngươi nửa tâm pháp trước, công pháp vẫn còn một nửa sau, mà nửa sau này chính là chiêu thức."
"Sau khi chuyển hóa nội khí thành chí dương lực, cần phải phát tán cổ lực lượng này đi ra ngoài!"
Tô An Lâm gật đầu:
"Không phải là giống như tình huống bình thường, phát nội khí ra ngoài sao?"
Phương Dung Nhi lắc đầu cười:
"Đương nhiên không phải, đó là..."
Có thể là do mặt trời quá nóng, trên thái dương của Tô An Lâm chảy ra mồ hôi.
Phương Dung Nhi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo lên, miệng nhô ra, "ọe" một tiếng nôn khan.
Tô An Lâm:
"..."
"Phương tiểu thư, ngươi không sao chứ."
…
Tô An Lâm nói xong cưỡi ngựa muốn đi qua đỡ.
Phương Dung Nhi vội xua tay:
"Đừng...Đừng tới đây, ta thấy đồ vật bẩn thỉu, sẽ...Sẽ nôn, quá ghê tởm."
Tô An Lâm hết chỗ để nói rồi:
"Ta có chỗ nào bẩn thỉu?"
"Không...Không có chuyện gì..."
Nhìn theo bóng dáng Phương Dung Nhi đang vội rời đi, Tô An Lâm nhịn không được lau mồ hôi, hiện tại hắn nghiêm trọng hoài nghi Phương Dung Nhi đã làm thế nào mà sống tới tận bằng này tuổi. Hơn nữa hắn cũng tò mò, bình thường nàng đi đại tiện, nhìn thấy phân sẽ có biểu tình gì?
Hắn lắc đầu, chuẩn bị chờ Phương Dung Nhi thoải mái hơn một chút sẽ hỏi tiếp thức thứ hai của tâm pháp. Sau đó hắn vừa cưỡi ngựa vừa yên lặng vận chuyển Dương Thần Công.
"Dương Thần Công độ thuần thục +1”
"Dương Thần Công độ thuần thục +1”
Hiệu quả rất chậm, có điều Tô An Lâm không nóng nảy, chỉ cần nhập môn được công pháp này, tiếp theo hắn sẽ trực tiếp thêm điểm. Tối hôm qua sau khi thăng cấp hắn cố tình không dùng đến điểm thuộc tính, là chuẩn bị để dành cho Dương Thần Công.
Lúc này, trước mặt đội ngũ đã xuất hiện một con sông, bắc ngang qua con sông là một cây cầu đá rất hẹp, có chút cũ nát. Hiện tại đã đi ra ngoài cánh rừng, địa thế trống trải, bốn phía không có che lấp, nhìn không sót một chút gì, trái tim của mọi người rốt cuộc cũng buông xuống. Chỉ cần đi qua được, những chỗ trống trải đó không dễ ẩn nấp, không cần lo lắng sẽ gặp được phiền toái.
Đoàn xe bắt đầu đi qua cầu.
Bởi vì cây cầu này đã lâu năm chưa tu sửa, đoàn xe không dám cho xe ngựa đi cùng lúc sang bên kia, dù sao như vậy quá nặng, chỉ sợ cầu không chịu nổi, cho nên để từng chiếc xe ngựa đi qua.
Lúc này rất nguy hiểm, bởi vì một khi chỗ này thật sự có địch nhân, một khi phía trước cùng phía sau bị tập kích, đám người khả năng phải bị chết ở nơi này. Cho nên người của Phương gia đều rất khẩn trưởng, thường thường phái ra một ít người đi tra xét, nếu như có tình huống không đúng có thể kịp thời làm ra phản ứng.
Cũng chỉ có mình Tô An Lâm bình tĩnh nhất, hắn biết ba tên thủ lĩnh của đám đào quân đã bị giết, đám đào quân này chỉ sợ đã tan đi.
Quả nhiên, một đường đi qua này không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Chớp mắt, thời gian đã trôi qua, rốt cuộc đoàn người đã tới trấn Lăng Dương. So với mong muốn ban đầu thì nhiều hơn một ngày, nhưng cuối cùng cùng bình yên vô sự.
Vừa mới tới trấn Lăng Dương, không trung lại âm u xuống, mưa đến bất chợt. Mọi người chỉ có thể phủ thêm manh áo tơi, tiến vào trong thành.
Trấn Lăng Dương lớn hơn trấn Hoàng Kê rất nhiều, lại dựa vào sông lớn, đi ra ngoài nữa là Tuyên Châu, ở chỗ đó lại càng lớn hơn nữa, dòng người dày đặc.
Tô An Lâm đi trên đường phố, âm thầm kinh ngạc, nơi này có rất nhiều cửa hàng, bên trong cũng có đủ loại đồ vật, rực rỡ muôn màu.
Mưa rơi càng luc càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu nện lên trên mặt đất, bắn tung tóe ra. Quần áo của mọi người đều bị tẩm ướt, nhưng chưa ai kêu ca gì, bởi vì mục đích đã ở ngay trước mặt.
Tô An Lâm cũng không thèm để ý đến trận mưa này, suốt dọc đường đi, Phương Dung Nhi đã nói cho hắn nghe toàn bộ pháp quyết của Dương Thần Công, mà hắn cũng không hề lãng phí thời gian, một đường đi tới đây vẫn luôn vừa đi vừa vận chuyển Dương Thần Công, gia tăng độ thuần thục.
Dương Thần Công đã sớm vào nhập môn, nhưng mà hắn cũng không trực tiếp thêm điểm, bởi vì muốn thêm một bậc Dương Thần Công quá quý giá, cần tới 5 điểm. Dưới loại tình huống này, hắn chuẩn bị thông qua độ thuần thục để chậm rãi thăng cấp.