Chương 172: Thật Đáng Tiếc
*Chương bị lặp và chỉ có 1 TLT, mời bạn qua chương, cám ơn ạ.
Sau một thời gian dài tiếp xúc với Ma Lực, Tô An Lâm dần hiểu tại sao lúc trước Từ Kiêm Niên lại thích giao thiệp với hắn.
Tên này có tài ăn nói, thậm chí còn giỏi hơn cả Từ Kiêm Niên. Đặc biệt trong cách kể chuyện, biết cách ngắt nghỉ. Nhân tài như vậy mà không viết tiểu thuyết thì thật đáng tiếc.
Chính Tô An Lâm lúc này cũng bị kích thích bởi câu chuyện của Mã Lực, không nhịn được mà nói:
"Quỷ nuôi người, chuyện này thật thú vị, quỷ làm sao nuôi người?"
"Ta nghe nói năm ngoái Tô Tiểu Tiểu bị trúng gió, cảm lạnh và nàng ấy đã chết. Sau đêm cuối cùng, nàng đã sống lại. Nhưng sau đó, trên người nàng lại có thêm một con quỷ. Người ta nói rằng nàng sống sót dựa vào con quỷ này. "
Khi Mã Lực đang nói chuyện, những người từ Ngưu Đầu võ quán đã đến.
Trương Hải Thanh, người dẫn đầu, siết chặt tay thành nắm đấm:
"Chư vị, chúng ta chuẩn bị lên lầu đi, đêm này Tô Tiểu Tiểu sẽ xuất hiện, chúng ta xem con quỷ đó có hình dạng như thế nào."
Tô An Lâm cũng nổi lên hiếu kỳ, gật đầu nói:
"Đây là lần đầu tiên ta nghe nói có quỷ nuôi người,vậy chúng ta đi xem đi."
Dương Minh nghe nói có quỷ, trong lòng có chút lo lắng:
"Đây không phải là đi uống hoa tửu sao, sao lại có quỷ?"
Mã Lực cười nói:
"Hãy can đảm lên, loại quỷ này không phải sợ."
"Đúng vậy, đừng lo lắng, hình như con quỷ này đã ở đó hơn một năm rồi, không phải sao? Vả lại, nếu ngươi muốn chết thì hãy chết trước Tô Tiểu Tiểu."
Trương Hải Thanh lơ đễnh nói.
"Mà này, ngươi là đồng tử à?" Mã Lực đột nhiên hỏi.
Dương Minh ngượng ngùng gật đầu: "Nhà ta nghèo, còn chưa lấy vợ, nhưng gần đây đã có bà mối làm mai mối cho ta rồi."
"Đó là chuyện tốt, ta nghe nói nước tiểu của tiểu đồng tử có tác dụng xua đuổi tà ma đấy." Ma Lực cười nói.
Trái tim của Tô An Lâm lỡ một nhịp.
Nước tiểu của trẻ con thực sự tốt cho ngươi?
Nhắc mới nhớ, một số quy tắc trong thế giới này tương tự như ở kiếp trước, gạo nếp có thể chữa khỏi độc tử.
Như vậy nước tiểu của bé trai có thể khắc một số tà khí, không hẳn là không có căn cứ.
Thật đáng tiếc...Tô An Lâm nhìn vào hai tay mình.
'Ta đã cho ngươi cơ hội giả vờ hết lần này đến lần khác, và ta không biết liệu mình có còn là một đứa trẻ hay không.'
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Trương Hải Thanh nói.
"Đi thôi!"
Một nhóm người rời khỏi Phương gia và hướng về phía đường phố.
Trời tối dần nhưng đường phố vẫn đông đúc người qua lại, tấp nập tiểu thương lui tới.
Càng vào trung tâm càng đông người.Ngoài ra, còn có nhiều thuyền hoa neo đậu bên bờ sông. Điểm này quả thực tốt hơn nhiều so với ở trấn Hoàng Kê. Nhưng điều tuyệt với nhất là cách đó không xa có một ngôi nhà lớn năm tầng. Ngôi nhà treo đầy đèn lồng đỏ, và dưới màn đêm tối ánh đèn vô cùng rực rỡ.
Còn chưa đến gần, đã có thể nghe thấy giọng nói của oanh oanh yến yến ở đằng kia, vô cùng náo nhiệt.
Hầu hết những nam nhân đến và đi đều ăn mặc văn nhã, họ đi chơi theo tóp năm tóp ba.
"Nào, quan nhân."
"Nào, hì hì..."
"Hì hì, hì hì... "
Ngay khi Tô An Lâm đi ngang qua, vẻ mặt của hắn trở nên cổ quái. Làm sao nghe y hệt lời kịch của Yêu Phong Tử. Nhưng thành thật mà nói, bất kể về trang phục hay ngoại hình của những nữ nhân thu hút khách hàng đều xinh đẹp hơn nhiều so với những nữ tử ở thị trấn Hoàng Kê.
Chẳng mấy chốc đã đến cổng chính, cái gác bên trong tòa nhà, là điểm đến của chuyến đi này.
Vừa đến cổng, liền nghe thấy mấy công tử đang tán gẫu xung quanh.
"Tối nay Tô tiểu thư cuối cùng cũng ra ngoài, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng gặp quỷ, cũng không biết hình dáng thế nào?"
"Con quỷ đó và Tô Tiểu Tiểu dung hợp, một mỹ nhân một con quỷ, nghĩ tới thôi cũng đã thấy kích động."
"Ngươi nhất định phải nhìn kỹ phong thái , sau khi trở về ta sẽ kể cho bằng hữu của ta."
Hầu hết những người đến đây chơi thực sự đều là vì danh tiếng của Tô Tiểu Tiểu. Không có lý do nào khác ngoài sự tò mò.
Trong những năm đầu, Tô Tiểu Tiểu là hoa khôi hoàn toàn thuộc về nơi này, với dung mạo đẹp kiều diễm và lộng lẫy.
Nhưng sau một trận trọng bệnh, ma khí lớn lên trên người nàng, một chuyện kỳ quái như vậy, bất luận kẻ nào nghe qua cũng thấy tò mò.
Để vào cái gác ở giữa tòa nhà, cần phải trả một trăm đồng bạc, và cần có tiền để gọi rượu và thức ăn bên trong.
Sau khi nhận lấy phi tiêu lần này, bàn tay của mọi người trở nên hào phóng hơn, một nhóm người cũng không keo kiệt, vừa vào đã đòi bàn. Gọi ngay năm món ăn hằng ngày, hai bình rượu nhẹ rồi ngồi xuống.
Đại sảnh rất rộng, kê không dưới ba mươi chiếc bàn. Có khán đài ở tầng hai và tầng ba, nhưng không khí ưu nhã hơn nhiều. Có một gian hàng lớn phía trước, hai cô nương đang biểu diễn đàn tranh, âm thanh du dương.
Trước mặt Tô An Lâm có một đĩa lạc, bên trong không có dầu, có chút chiên đen, trong miệng có vị đắng. Nhưng hắn vẫn hướng từng hạt vào miệng.