Chương 186 - Ta Biết Bản Lĩnh Của Ngươi
Tô An Lâm nói:
"Nơi này xem ra không thể ở, tìm muội muội của ta rồi trở về trấn Lăng Dương."
"Chỉ có thể như vậy.”
“Sư huynh sư tỷ, ta về nhà trước."
Dương Minh nói
"Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở võ quán trước khi trời tối."
Tô An Lâm nói.
"Chúng ta cũng đi thôi. "
Mã Đông và Mã Lực nói.
Tô An Lâm gật đầu, hắn trở về nhà, vừa tới cửa, liền cau mày .
Cánh cửa mở rộng, bên trong bàn ghế, thậm chí cả xoong nồi đều bị rơi xuống đất.
Một số đồ đạc trong nhà đã biến mất, thịt lợn muối và cá khô phơi nắng cũng không thấy.
Đoán chừng là bị một số người ăn trộm nó vì không có ai ở nhà.
Không có gì lạ.
Hắn có thể tưởng tượng ra đêm qua con quỷ điên đã xông vào thành, một số người hoảng sợ và chạy vào nhà hắn.
Nhìn nhà không có ai nên sáng sớm lúc chạy trốn, họ đã lấy mất một số đồ.
Thật tội nghiệp cho Tô An Lâm, những thức ăn này là muội muội hắn đã dày công làm ra, không ngờ lại bị ăn trộm.
May mắn thay là thôn của muội muội hắn không có chuyện gì xảy ra.
"Công tử!"
Đột nhiên, một người xông vào.
Tô An Lâm quay đầu lại, phát hiện đó là người hầu thường đi theo Từ Kim Niên, tên là Tiểu Lâm.
"Tiểu Lâm, có chuyện gì sao? "
"Công tử, trong thành loạn lên hết rồi, không ai cai quản, thiếu gia sáng sớm sai ta canh giữ, nói cho ngươi một tiếng, phải cẩn thận người của Phí gia. "
Phụt!
Đột nhiên, một con đao thép lao ra, xuyên qua trái tim của Tiểu Lâm.
"Tiểu Lâm! "
Tô An Lâm kinh hãi chạy tới cứu người.
Nhưng đã quá muộn, mũi dao xoắn lại và chém lên trên.
Tiểu Lâm bị cắt làm đôi, phần thân trên của hắn bị tách ra từng chút một, máu và ruột tuôn ra, và rơi đầy xuống đất.
"Này, đợi nửa ngày, cuối cũng cũng đợi được ngươi. "
Kẻ giết Tiểu Lâm là một người đàn ông có râu quai nón, khoảng bốn mươi tuổi.
Trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền lớn bằng xương ngón tay, làn da ngăm đen.
"Ngươi là ai? "
Tô An Lâm nhíu mày.
"Người chết không xứng biết tên ta, ngươi chỉ cần biết Phí gia trả tiền cho ta để giết ngươi là được."
…
“Phí gia.”
Tô An Lâm đã hiểu. Phí Hạng và Phí Yến Lâm đều chết trong tay hắn. Tuy rằng không có chứng cứ là hắn giết, nhưng nếu những người quan tâm nhất định là điều tra, họ sẽ nhìn thấy được những dấu vết để tìm ra manh mối. Tô An Lâm không biết Phí gia đã điều tra như thế nào, nhưng nếu họ đã tìm tới cửa vậy thì cũng không còn gì để nói. Chậm rãi rút đao:
“Ngươi thật ngạo mạn, dám một mình đối phó với ta?”
“Haha, ta biết bản lĩnh của ngươi, cho nên không chỉ có một mình ta.”
“Bang..bang..bang......”
Cửa trong sân bỗng nhiên mở ra, ba người đàn ông lực lưỡng lao đến. Mỗi người trên cổ đều đeo một chiếc vòng cổ bằng xương người hình ngón tay lớn, hiện rõ sự hung dữ của họ.
“Tứ Đại Thực Nhân Kim Cang?”
Nhìn thấy cách những người này ăn mặc, Tô An Lâm chợt có chút nghi ngờ. Lúc trước hắn nghe nói bên ngoài chỉ có bốn tên sơn tặc, nhưng võ công cao cường, ra tay rất tàn ác. Đặc biệt là sau khi giết một người, họ thích chặt tay của người chết để ăn, lấy xương ngón tay còn sót lại để làm vòng cổ. Bởi vậy được người ta gọi là Tứ Đại Thực Nhân Kim Cang.
“Hahaha, đại ca, xem ra danh tiếng của chúng ta vang rất xa, đến tiểu tử này cũng biết chúng ta.”
Người đàn ông to lớn đứng bên phải Tô An Lâm tay cầm một cây búa, lớn tiếng cười nhạo.
“Đừng giết hắn, hãy bẻ gãy tay chân của hắn, tiểu tử này làm nhiều nhiệm vụ như vậy, trong tay nhất định có không ít bạc.”
Lão đại lên tiếng.
Vừa dứt lời, người bên phải cầm búa vung tới:
“Để ta đánh gãy chân hắn trước rồi nói tiếp.”
Chiếc búa đập vào chân và đầu gối của Tô An Lâm. Ánh mắt Tô An Lâm trở nên lạnh lùng, dù hắn có Thiết Cốt Công, nhưng cũng không cách nào chống lại loại búa này công kích! Ngay lập tức hắn ta giơ thanh đao lên.
“Oanh!”
Mũi đao đâm xuống mặt đất, "Đoàng" một tiếng, cây búa khổng lồ đập vào thân đao.
“Hả?”
Người đàn ông trừng to mắt, cây búa khổng lồ của hắn ta không thể làm gì được sự phòng thủ của thanh đao. Tô An Lâm bắt lấy sơ hở, dơ chân đá một cái. Lúc đó cùng một cơn gió mạnh lướt qua, một cái chân cứng như thép đập thẳng vào giữa hai tên đang la hét. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng ầm, tên to con cầm búa hét lên một tiếng, khuôn mặt nhăn lại, vặn vẹo, cả người bay ra ngoài. Tô An Lâm cười nhạt:
“Bây giờ xem ra, ngươi còn ném đồ vật lung tung.”
“A, ta, trứng của ta mất rồi."
Người đàn ông to lớn nằm trên mặt đất, ôm chặt hạ bộ của mình, cảm giác không thể chạm vào cái thứ gì đó, anh ta hét lớn.
“Lão Tam!”
Sắc mặt ba tên còn lại cũng biến đổi nhanh chóng. Tên bên trái đột nhiên đánh tới:
“Cùng xông lên.”
Người này tay dài chân dài, có đôi mắt đen láy như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào hạ bộ của Tô An Lâm. Tô An Lâm hạ bàn. Người phía sau và người phía trước cùng giơ đao chém tới. Nhất là lão đại ở phía cửa chính, hai lòng bàn tay bỗng trở nên rộng lớn hơn, gân xanh nổi đầy, khớp xương dày đặc thành một vòng tròn lớn, kèm theo một tiếng gió mạnh lao thẳng về phía ánh mắt Tô An Lâm.