Chương 187 - Chỉ Là Hiểu Lầm
“Bang..bang......”
Tô An Lâm hai mắt rưng rưng, lưỡi kiếm quét ngang qua.
“Phụt..phụt!”
“A......”
“Chết cho ta!”
Chứng kiến cảnh huynh đệ mình bị Tô An Lâm đánh hạ, lão đại của đám người này trợn mắt muốn giết chết hắn. Tô An Lâm tiến lên tiếp chiêu họ, chiêu thức hai người đánh vào nhau, hoa cả mắt..
"Bang bang…bang bang..."
Lão đại mới đầu không coi hắn ra gì, nhưng sau ba chiêu, khớp xương nóng ran, hai tay như không còn sức lực, vội lùi về phía sau. Nhìn lại liền thấy hai tay đều bị thương.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”
Bốn người họ đều là cao thủ rèn thân thể cấp năm, không ngờ nháy mắt, tất cả đều bị đánh bại. Đúng lúc này, một tay Tô An Lâm đưa tới. Bàn tay này còn lớn hơn cả lão kia.
“Ngươi......”
Lão đại hai tay run rẩy, hắn muốn ngăn cản, nhưng vừa rồi hai tay bị thương, không còn một chút sức lực nào. Tô An Lâm ra tay như điện, một quyền đấm thẳng vào hốc mắt đối phương. Tại chỗ hốc mắt bị lõm vào trong, nhãn cầu hắn phát ra một tiếng của sự dao động vang vọng, truyền đến đại não của hắn, trong đại não mọi thứ lập tức khuấy động. Sau khi Tô An Lâm rút tay lại, thân thể lão đại của đám người này mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống đất.
Chết rồi!
Ba người khác bị thương nặng liền sợ hãi. Trong lúc nhất thời vô cùng hối hận, họ đáng ra không nên tham số bạc kia mà lại đây giết người.
“Hiểu lầm...Hiểu lầm, ngươi đừng giết bọn ta, bọn ta sẽ nói với Phí gia, ngươi đã chạy trốn, họ sẽ không tìm đối phó ngươi nữa.”
Tô An Lâm cười khẩy:
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ Phí gia? Đi chết đi!”
Rút đao lên, dốc hết sức lực, phốc phốc...Cả ba người đều bị chặt đầu.
“Giết thành công.”
“Giết thành công.”
“Giết thành công.”
Toàn bộ ngôi nhà bê bết máu, bốn cái đầu lăn về một phía. Không quan tâm đến các thi thể, Tô An Lâm đi thẳng vào nhà. Căn nhà bị lục tung lên, thậm chí cả chăn bông cũng bị lấy mất. Điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay đã sớm đem muội muội đưa đến nông thôn. Chỉ hơi tiếc khi một it ngân lượng giấu dưới chăn và gầm giường đều đã bị lấy đi. Cũng còn may, hắn đã chia nó thành nhiều nơi để cất giữ. Một chỗ là trên xà nhà và một ở chỗ khuất trên bức tường nơi xảy ra chuyện. Cuối cùng, là vào nhà vệ sinh và đặt trong chiếc hộp gỗ đựng giấy da vào hành lý.
“Đến Từ gia, tìm hiểu tình hình trước đã.”
Tô An Lâm lên ngựa rời đi nơi này. Trên đường đi, có những người rời khỏi thành phố với những chiếc túi lớn và túi nhỏ. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm rú từ một số ngôi nhà tối tăm. Rõ ràng là có quỷ thi trong những ngôi nhà đó. Ban ngày quỷ thi sợ ánh mặt trời, cho nên đều trốn ở trong phòng, Tô An Lâm không quan tâm đến chúng, hắn tuy rằng không sợ quỷ thi, nhưng số lượng càng nhiều thì càng gây nhiều phiền toái. gười dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc kiệt sức, hắn cần phải rời khỏi đây trước khi trời tối.
“Cha cha!”
Từ gia ngay tại phủ thành chủ gần đó, không còn bao xa nữa, trước cổng một căn nhà lớn, một đoàn xe đang chuẩn bị xuất phát. Xem ra cũng là đoàn xe rời thành, xem đoàn xe này nhân số không ít. Trong đó có mấy người Tô An Lâm có vẻ đã gặp qua. Người của Vương gia và Tôn gia cũng ở đây. Vương Bình Thủy, thiếu gia nhà họ Vương, tiểu thư Vương San. Tôn Tài, thiếu gia nhà họ Tôn. Những người này lúc trước có quan hệ rất thân thiết với Vương Viêm.
“Tô An Lâm!”
Vương Bình Thủy tinh mắt, liền nhìn thấy Tô An Lâm đang phi ngựa tới, cả ngườ hắn sửng sốt một chút. Ánh mắt này, dường như có chút khó tin đối với việc Tô An Lâm còn sống.
“Vương công tử, Từ công tử các người vẫn chưa rời khỏi thành sao?”
Tô An Lâm dừng ngựa hỏi. Vương San bên cạnh tiến đến Vương Bình Thủy nói thầm:
“Phí gia không phải phái người giết hắn sao, sao không chết?”
Vương Bình Thủy khẽ lắc đầu, ý bảo đừng nói. Tô An Lâm lại nghe được, cười nhạt:
“Bốn con gà yếu, ta tiện tay trừ khử cả rồi.”
“Xem ra hắn ta khẩu khí thật lớn.”
Vương San nhíu mày, dường như rất bất mãn với lời nói của Tô An Lâm. Tô An Lâm nhìn chằm chằm Vương San:
“Sao thế, Phí gia là thân thích của ngươi sao? Hay là bốn tên ác nhân kia là thân thích của nhà ngươi?"
“Tô An Lâm!”
Đúng lúc này, trong phòng đi ra một đoàn người, Tô An Lâm cũng không nhận ra, cau mày nói:
“Các ngươi là ai?”
“Chính ngươi đã giết Yến Lâm và Phí Hạng, còn không biết Phí gia ta?”
Người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, và một thanh niên khoảng hai mươi đang theo sau hắn ta. Vương San lập tức đi tới bên cạnh người trẻ tuổi:
“Lục Lang, Tô An Lâm khẩu khí thật lớn, nói bốn người ngươi phái đi là gà yếu.”
“Ta nghe thấy cả rồi.”
Tên trẻ tuổi hít sâu một hơi, hắn là trưởng tử Phí gia, tên là Phí Lục Lang. Tuy rằng không phải cùng mẫu thân với tỷ đệ Phí Yến Lâm và Phí Hạng, nhưng tình cảm coi như không tệ. Nhất là sau khi Phí Yến Lâm trở thành đội trưởng đội chấp pháp của phủ thành chủ, Phí gia bởi vậy được lợi, như mặt trời ban trưa. Bất ngờ, Phí Yến Lâm lại chết. ếu Phí Yến Lâm lúc này không chết, nàng có thể phái một ít binh tới bảo vệ, họ cũng không đến mức gấp gáp chạy trốn như vậy. Hiện giờ cả thành đều đang cười nhạo họ, sau khi điều tra, họ phát hiện cái chết của hai người, có liên quan đến Tô An Lâm. Vì vậy liền cho người đến giết hắn. Họ cho rằng, cho dù Phí Yến Lâm không phải Tô An Lâm giết, nhưng khẳng định có mối liên quan.