Chương 191 - Tiểu Lâm Chết Rồi
Vương Bình Thủy nghĩ lại mà sợ:
“Tôn huynh nói đúng.”
“Chuyện đã rồi, chúng ta sắp xếp đồ của Phí gia ra khỏi thành trước thôi.”
“Ừm, việc này không thể chậm trễ.”
Vương Bình Thủy nhìn sắc trời bảo:
“Nhưng mà hình như Phí gia còn vài người sống sót.”
“Vừa nãy ta đã giết một người trong số họ…”
“Vậy…diệt cỏ tận gốc thôi, nếu không những kẻ may mắn sống sót của Phí gia sẽ hận chúng ta.”
“Ta cũng nghĩ như thế, đi cùng nhé?”
“Đi cùng thôi.”
Vương Bình Thủy gật đầu, hắn biết Tôn Tài lo lắng một nhà không chống đỡ nổi nên mời hắn đi chung. Vừa khéo hắn cũng có ý đó, dù sao vật tư trong mấy chiếc xa ngựa của Phí gia cũng rất phong phú.
“Bao vây Phí gia, gà chó cũng không giữ lại!”
Vương Bình Thủy quay đầu dặn dò thủ hạ.
Tôn Tài cũng căn dặn:
“Gà chó đều không được giữ lại!”
“Vâng!”
Trước cửa lớn Từ phủ, giống như những đại gia tộc khác, Từ Kim Niên cũng bảo hạ nhân chuyển đồ, chuẩn bị rời thành. Trong thành có vô số xác quỷ và Yêu Phong Tử, ban ngày thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mọi người đều biết thứ kia đang trốn trong những góc tối âm u. Một khi màn đêm buông xuống, đám quỷ quái đó sẽ xuất hiện. Có thể nói bây giờ trong thành còn nguy hiểm hơn bên ngoài.
“Thiếu gia, đã dọn đồ gần xong rồi, lão gia nói chuẩn bị xuất phát.”
Một hạ nhân bước qua lên tiếng.
“Biết rồi, chờ thêm chút nữa.”
Từ Kim Niên không ngừng nhìn về phía võ quán, khẽ cau mày.
“Sao Tiểu Lâm còn chưa trở về?”
Tiểu Lâm là người hắn phái đến nhà Tô An Lâm thông báo, nhưng đợi lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy. Hắn biết Tô An Lâm rời đi cho nên đã nói trước với Tiểu Lâm, nếu đến trưa vẫn không thấy Tô An Lâm thì để lại một lá thư ở đó, báo cho Tô An Lâm biết họ sẽ đi đâu. Ai ngờ đến giờ mà Tiểu Lâm vẫn chưa trở về. Dự cảm không lành dâng lên.
“Lẽ nào hắn đã xảy ra chuyện?”
Tiểu Lâm là thư đồng từ nhỏ đã đi theo hắn, rất thông minh, trung thành tuyệt đối, lúc này còn chưa xuất hiện sợ rằng đã...
“Thiếu gia, Tô công tử đến rồi.”
Một hạ nhân tinh mắt kinh ngạc nói. Tô An Lâm cưỡi ngựa, rất nhanh đã đến trước mặt Từ Kim Niên.
“Từ sư huynh.”
“An Lâm, ta đợi ngươi khổ sở lắm đấy, chuẩn bị đi rồi.”
Từ Kim Niên thở phào một hơi:
“Ơ, Tiểu Lâm ta phái đến nhà của ngươi đâu?”
“Hắn đã chết rồi.”
Tô An Lâm than thở, kể sơ lại mọi chuyện một lượt.
“Tiểu Lâm chết rồi.”
Từ Kim Niên ngơ ngác, ánh mắt lóe lên vẻ bi thương. Rất nhanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phí gia này quá ác độc, vậy mà lại phái tứ đại kim cương đối phó ngươi.”
Tô An Lâm đáp:
“Ta đã giải quyết xong rồi, bao gồm Phí gia.”
Từ Kim Niên nói:
“Vậy tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì? Nhà ta thu dọn đồ đạc xong hết rồi, ngươi dẫn muội muội đến đây, chúng ta cùng đi, trong thành không ở lâu được nữa.”
“Muội muội ta ở dưới quê, không đi cùng các ngươi đâu.”
“Vậy được, bây giờ chúng ta sẽ đến trấn Lăng Dương.”
“Được, mọi người đi thong thả.”
“Chuyến này từ biệt cũng không biết khi nào mới gặp lại.”
Từ Kim Niên thổn thức, hắn cảm thấy đáng tiếc tự tận đáy lòng. Theo hắn thấy sau này thành tựu của Tô An Lâm chắc chắn không tầm thường, đáng tiếc bây giờ phải tách ra, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại.
“Thiếu gia, lão gia nói đã đến trưa rồi, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, trễ quá sợ không kịp đến trạm dịch.”
Một hạ nhân bước đến thúc giục.
“Sư huynh, mọi người đi đi.”
“Đi đây! Xuất phát!”
Từ gia đi rồi, lúc hắn đi ngang qua tiêu cục Thiết Môn và nhà Lý Sinh, họ cũng đã rời khỏi. Tô An Lâm cưỡi ngựa, tranh thủ thời gian về quê. Nhưng vừa đến cửa thành, một nhóm quân sĩ bước lên, cản đường của Tô An Lâm.
“Rất nhiều người đều ra khỏi thành, các ngươi ngăn ta làm gì?”
Tô An Lâm cau mày hỏi.
“Thành chủ có lệnh, rất nhiều tà ma xuất hiện ở núi Dã Hồ, mời võ giả của các võ quán qua đó cùng nhau thương lượng đại sự.”
“Núi Dã Hồ? Có rất nhiều tà ma?”
Tô An Lâm động lòng, có chút suy nghĩ. Nếu thật sự có nhiều Yêu Phong Tử và xác quỷ, chẳng phải chỗ đó là miền đất hứa để giết quái sao? Đã lâu như vậy, tại sao hắn không ra ngoài làm nhiệm vụ? Chẳng phải vì muốn đi giết quái à. Tuy trong rừng có rất nhiều động vật hoang dã nhưng thanh máu quá ít. Đâu thể ngày nào cũng may mắn tìm được hổ để giết? Mà săn nhím với thỏ, suốt cả ngày cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ có miền đất hứa giết quái đang chờ hắn, đây là cơ hội trời ban! Quân sĩ thấy dáng vẻ Tô An Lâm do dự, còn tưởng Tô An Lâm không muốn, lập tức cau mày nói:
“Tiểu huynh đệ, thành chủ ra lệnh, sự việc quan trọng mong hãy phối hợp.”
“Để ta nói…để ta nói…”
Một người quen chạy qua, Tô An Lâm liếc nhìn, hắn là đội phó thủ hạ trước đây của Phí Yến Lâm. Là người khóe mắt có sẹo, thoạt nhìn hung thần ác sát nhưng tính tình thật sự rất tốt.