Chương 190 - Kiếm Pháp Vô Ảnh
“Bí tịch?”
Tô An Lâm động lòng, quay đầu nhìn qua:
“Đưa ta đi xem thử.”
Tuy Phí gia không phải đại tộc lâu năm uy tín nhưng cũng có không ít truyền thừa. Ví dụ như kiếm pháp mà Phí Yến Lâm sử dụng, thiên thủ quyền mà ban nãy Phí Anh Thạch dùng đều rất điêu luyện.
“Được!”
Tôn Tài vội bước vào, rất nhanh đã đến chỗ xe ngựa. Vừa nãy họ chuẩn bị đi cùng nhau, Tôn Tài thấy người của Phí gia dời bí tịch đến chỗ này. Tô An Lâm bước qua mở cái rương trên xe ngựa, lọt vào tầm mắt hắn là từng quyển sổ. Có thư tịch bình thường, thi từ ca phú, những bài văn lịch sử. Cạnh bên có vài cuốn thư tịch được bọc bìa cẩn thận đã thu hút sự chú ý của Tô An Lâm.
“Thiên thủ quyền.”
“Kiếm pháp vô ảnh.”
Phần còn lại chỉ là một vài công pháp bình thường, hắn không thấy hứng thú.
“Tô huynh, thiên thủ quyền và kiếm pháp vô ảnh chính là tuyệt kỹ của Phí gia, Phí Yến Lâm dựa vào kiếm pháp vô ảnh nên lúc đầu mới được vào ra sức cho phủ thành chủ. Còn về thiên thủ quyền cũng là một công pháp quan trọng của Phí gia, tu luyện quyền pháp này đến cực hạn, một quyền sẽ có sức mạnh như ngàn nắm đấm, uy lực rất lớn, nhưng rất khó để luyện.”
Tô An Lâm cười khẽ:
“Khó luyện đến mức nào?”
“Ví dụ như Phí Anh Thạch, hắn tu luyện thiên thủ quyền rất lâu nhưng đến nay chỉ có thể phát huy được uy lực của mười quyền, dù chỉ có thế nhưng hắn cũng đã là cao thủ một thế hệ rồi.”
“Nói hay như vậy, được, ta lấy mấy thứ này.”
Tô An Lâm cất hai quyển công pháp, hắn không hứng thú với mấy quyển công pháp khác, một mình hắn cũng không mang được nhiều đến thế.
“Tài vật thì sao?”
“Mời!”
Bây giờ biểu hiện của Tôn Tài rất ân cần, rất nhanh hắn đã vén từng chiếc xe ngựa lên, bên trong là những chiếc rương lớn. Vốn dĩ Tô An Lâm tưởng mình phát tài rồi, không ngờ bên trong là đồ gốm, tranh chữ.
“Sao lại là mấy thứ này?”
Mấy thứ này tuy đáng tiền nhưng rất khó mang theo. Tôn Tài đáp:
“Sau khi Phí Yến Lâm chết, Phí gia lén lút chuyển tiền mặt đến nơi khác, cho nên...”
“Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
“Không không...”
Tôn Tài vội xua tay:
“Tô huynh, điều ta nói vô cùng chân thực, nếu ngươi thiếu ngân lượng có thể như vậy, ta sẽ mang mấy thứ này đi rồi đưa tiền mặt cho ngươi.”
“Tôn Tài, ngươi vong ân bội nghĩa, ngươi không phải con người, Phí gia ta thảm như vậy mà ngươi còn hại chúng ta!”
Đột nhiên có một nữ tử tướng mạo xinh xắn lao ra khỏi nhà, chính là một vị thiên kim của Phí gia. Tôn Tài cau mày, dặn dò hộ vệ sau lưng:
“Giết đi!”
“Vâng!”
Vài hộ vệ lao qua đó đâm chém.
“Tô huynh, khiến ngươi chê cười rồi.”
“Không có gì, diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Tô An Lâm thấy không sao cả. Hắn và Phí gia đã kết thù, nếu đã như thế thì không thể trách hắn được. Sau đó Tôn Tài lấy ngân phiếu ba ngàn lượng, cung kính đưa cho Tô An Lâm. Tô An Lâm cất ngân lượng, gật đầu:
“Chỗ này giao cho ngươi.”
“Được.”
Tô An Lâm cưỡi ngựa rời đi, nhìn theo bóng lưng Tô An Lâm, sắc mặt Vương Bình Thủy và Tôn Tài đều hiện lên vẻ phức tạp.
“Tôn Tài, coi như ta đã hiểu tại sao ban đầu Từ Kim Niên lại có quan hệ tốt với Tô An Lâm.”
Vương Bình Thủy nói.
“Ừm, tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch với người này được.”
“Hắn quá mạnh, Phí gia lớn như thế lại chết như vậy.”
“Ca, ta bị đánh thảm như thế, chẳng lẽ cứ bỏ qua sao?”
Vương San bực bội bước qua, che mặt nói.
“Bốp!”
Vương Bình Thủy trở tay tát một cái. Cái tát này hắn dùng sức rất lớn, trực tiếp khiến những chiếc răng lung lay còn lại của Vương San văng ra ngoài. Chớp mắt nàng hoàn toàn bị hủy dung.
“Ca..ngươi..ngươi…”
“Ngươi càng ngày càng không hiểu chuyên.”
Vương Bình Thủy lạnh lùng lên tiếng:
“Ai có thể chọc, ai không thể đụng đến, ngươi đã lớn như vậy ngay cả đạo lý này cũng không hiểu à?”
“Ta..ta..ta...”
“Bỏ đi, chuyến này trở về sẽ gả ngươi cho Lưu hộ vệ.”
Lưu hộ vệ là một cao thủ của Vương gia họ, bây giờ kỳ hạn sắp đến, hắn chuẩn bị rời khỏi Vương gia. Đây là một tổn thất lớn đối với Vương gia. Nhưng Lưu hộ vệ từng nói, trừ phi gả Vương San cho hắn, hắn sẽ ở lại làm việc cho Vương gia. Vốn dĩ Vương gia không muốn, dù sao Vương San cũng thân thiết với công tử Phí gia. Nhưng bây giờ Phí gia đã bị tiêu diệt, Vương San cũng thành ra thế này. Đừng xem thường rụng răng, về mặt pháp luật, rụng ba cái răng coi như bị thương nhẹ, hơn bảy cái răng là hủy dung, xem như trọng thương. Điều này cho thấy rõ Vương San đã bị hủy dung, tất nhiên hời cho Lưu hộ vệ. Vương San nghe vậy, lập tức sốt ruột:
“Ta không muốn, lão nam nhân kia đã hơn bốn mươi, ta không muốn!”
“Không đến lượt ngươi quyết định.”
“Không không không..ba người vợ trước đều bị hắn đánh chết, ta không muốn...”
Lời nói của Vương San khiến Vương Bình Thủy phiền muộn hỗn loạn, hắn xua tay, vài hộ vệ nghe lệnh trói Vương San lại, ném thẳng lên xe ngựa. Tôn Tài nhìn thấy tất cả, cười nói:
“Quả thật nên dạy dỗ lại muội muội của Vương huynh đàng hoàng, vừa nãy suýt nữa đã gây họa cho các ngươi rồi.”