Chương 200 - Quy Luật
Hiện tại có nhiều điểm thuộc tính như vậy rồi, cho nên Tô An Lâm sẽ không dè xẻn nữa.
Hắn lập tức nâng điểm cho tất cả công pháp đến mức cao nhất.
Phượng Vũ Cửu Thiên tiến vào cấp bậc đại sư.
Toái Y Chưởng tiến vào cấp bậc đại sư.
Tổng cộng tốn mất 12 điểm thuộc tính.
Việc thăng cấp cũng giúp Tô An Lâm khôi phục được một chút sức lực.
Dương Thần Công không ngừng tuần hoàn, nuôi dưỡng nội khí sau đó hóa thành dương lực.
Cùng lúc đó, Tô An Lâm giơ đao lên, ánh mắt nhìn về nơi sâu.
Bên trong ánh sáng mờ tối, đối với võ giả mà nói thì vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được.
“Có nên đi vào hay không đây?”
Đầu óc Tô An Lâm nhanh chóng vận hành.
Nói chính xác thì mục đích chuyến đi này của hắn chỉ là giết quái thăng cấp mà thôi.
Hiện giờ mục đích đã đạt được, tranh thủ bên ngoài còn một ít quỷ thi cùng Yêu Phong Tử, vẫn có thể giết thêm một đợt nữa.
Như vậy là đảm bảo nhất.
Dù sao bảo vật có tốt đến đâu cũng phải có mạng mới lấy được chứ.
Huống hồ, cổ mộ trước mặt lại có tận mấy lối vào.
Vừa rồi hắn cũng không chú ý xem đám người đó đi vào cửa nào, hắn lo lỡ mình đi nhầm thì thực sự là vạn kiếp bất phục.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy an toàn quan trọng hơn, không cần thiết phải mạo hiểm.
Trong lúc hắn đang cân nhắc thiệt hơn thì bỗng thấy trước ngực đau nhói.
“Sao đột nhiên ngực lại đau thế?”
Tô An Lâm hoảng hốt, lại còn đau cả hai bên nữa chứ.
Hắn thầm nghĩ đừng bảo là đụng phải tà ma gì đấy nhé?
Hắn vội vã vén quần áo lên nhìn, đập vào mắt là hai tấm giấy da kia.
Không biết giấy da bắt đầu hơi nóng lên từ khi nào, giờ đang tỏa nhiệt.
Mảnh bản đồ da màu vàng ban đầu lúc này đang phát ra ánh sáng vàng.
Nhìn kỹ hơn thì thấy ánh sáng vàng đó nằm ở phía trước của mảnh bản đồ.
Tương ứng với nghĩa trang, cũng ở vị trí bên phải trước mặt hắn.
Tô An Lâm sững cả người, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Hóa ra bản đồ này chỉ có tác dụng dẫn đường, hướng dẫn ta đến đích, đây mới chính là tác dụng của tàng bảo đồ.”
Tô An Lâm lần mò tìm tòi quy luật.
Mảnh bản đồ trong tay thành chủ hẳn là vị trí của nghĩa trang, cùng với chìa khóa mở cửa đá.
Còn mảnh bản đồ trong tay hắn mới là mấu chốt để tiến sâu vào bên trong.
Các hình vẽ trên bề mặt tấm giấy da này không hoàn toàn chính xác, nói cách khác, có người nhận được mảnh bản đồ, nhưng cho dù có sao chép lại thêm bản khác đi chăng nữa cũng vô dụng.
Vì bản đồ thực sự cần phải đi vào nghĩa trang, có năng lượng đặc biệt của nơi này mới có thể mở bản đồ được.
“Ôi vận may của ta...”
Tô An Lâm không khỏi thổn thức, vận may đến, có muốn cản cũng cản không được ha.
Hắn vốn đã cho rằng không nên mạo hiểm.
Nhưng bây giờ, cơ hội lại ở ngay trước mắt.
“Đây chính là con đường thành tiên đó, cho dù sức mạnh của mình có thể gia tăng vô hạn, nhưng chung quy tuổi thọ cũng có điểm cuối. Nếu có thể thành tiên, sống mấy ngàn năm thì chẳng phải càng tốt hay sao?”
Tô An Lâm lập tức hừng hực khí thế.
Hắn nhìn quanh bốn phía, lại liếc qua chỗ Hổ hộ vệ và Thanh hộ vệ.
Hai người nọ vừa đối phó với Yêu Phong Tử thiết bì xong, bị thương nghiêm trọng, lúc này đang lưng tựa lưng để chữa trị vết thương.
Họ mang theo không ít gạo nếp, đang rắc lấy rắc để vào vết thương.
Nhân lúc hai người không chú ý, Tô An Lâm lấy bản đồ ra, lần theo điểm sáng trên đó, đi vào trong.
Vì giấy da phát ra một quầng sáng, cho nên ánh sáng này cũng được rọi sáng theo.
Tô An Lâm nhìn xuyên qua màn sáng, thấy phía trước có mười lối vào.
“Những người đó căn cứ vào đâu để lựa chọn lối vào nhỉ?”
Tô An Lâm xoa cằm nghi hoặc.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, điểm sáng cho thấy rằng lối vào thứ ba từ trái sang là lối vào chính xác.
Hắn đi thẳng vào, có ánh sáng trên mảnh bản đồ, hắn không phải lo lắng về việc không nhìn thấy đường.
Trên đường đi, không gian vốn chật hẹp dần dần trở nên thông thoáng.
Phía trước có rất nhiều ngã rẽ, hệt như mê cung, khắp nơi đều lộ vẻ huyền bí.
May mắn thay, điểm sáng trên bản đồ kho báu này giống như radar dẫn đường cho Tô An Lâm vậy.
Không bao lâu sau Tô An Lâm đã an toàn đi đến một chỗ không gian rộng lớn.
Không gian này có năm cây cột khổng lồ đứng sừng sững trên mặt đất cao tới tận trần nhà.
Hắn đang tò mò tác dụng của những cây cột khổng lồ này thì bỗng nhiên bên cạnh nổi lên từng đợt gió lạnh.
“Vù vù vù...”
Từng đợt gió thổi tới, ngay sau đó những cơn gió này biến thành một đám võ giả tay cầm đao kiếm, mãnh liệt xông qua.
“Phong Quỷ”
“Thanh máu: 109”
“Phong Quỷ”
“Thanh máu: 134”
“Phong Quỷ!”
Tô An Lâm khiếp sợ, đang chuẩn bị động thủ lại đột nhiên phát hiện những con Phong Quỷ này tới nơi nhưng dường như không hề trông thấy hắn, mà cứ thế xuyên qua thân thể hắn, phóng thẳng về phía trước.
Tô An Lâm thoáng sửng sốt, cảm nhận được tàng bảo đồ nóng bỏng trong ngực, giờ phút này Tô An Lâm mới hiểu ra.