Chương 201 - Lôi Chấn
“Tàng bảo đồ quả nhiên không tệ, chẳng những có tác dụng dẫn đường, mà sức mạnh trên bề mặt nó phát ra còn xua đuổi được tà ma.”
“Nhưng mà đám Phong Quỷ này đi đâu thế nhỉ?”
Tô An Lâm đi theo Phong Quỷ, không bao lâu sau thì nghe được phía trước có tiếng nói chuyện của Mã Đan Trân và Mã Bạch Y.
“m Tông các ngươi cũng khá đấy, ta mất mấy ngày để giải quyết đám người Âm Tông các ngươi, thế mà vẫn còn cá lọt lưới.”
Giọng nói lạnh lùng của Mã Bạch Y truyền đến.
Trạng thái của Mã Đan Trân trông có vẻ không tốt lắm.
Chẳng những khuôn mặt đầy máu mà cả chân lẫn tay đều chằng chịt vết thương.
Ban đầu hắn có mấy thuộc hạ, nhưng lúc này chỉ còn lại có một nữ tử tóc ngắn.
“Mã Bạch Y, Âm Tông ta với ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lại ra tay tập kích giết hại người của Âm Tông ta, còn cướp mất tàng bảo đồ. Ngươi cũng biết, trưởng lão Âm Tông ta đã hạ lệnh truy sát ngươi rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong cảnh bị săn lùng.”
Mã Bạch Y nhíu mày:
“Cướp đi tàng bảo đồ của các ngươi? Ngươi nói đùa gì thế, mặc dù ta có giết một số người của Âm Tông các ngươi, nhưng chưa từng trông thấy tàng bảo đồ nào cả.”
“Vẫn còn già mồm? Thế làm sao ngươi tới được nơi này, mảnh bản đồ trong tay là cái gì?”
“Mảnh bản đồ trong tay ta là ta lấy được từ trước, căn cứ vào thuyết minh trên này thì thấy tàng bảo đồ có tổng cộng bốn phần, chia thành nửa thượng và nửa hạ.”
“Ta cứ tưởng rằng hai mảnh bản đồ còn lại nằm trong tay ngươi cơ đấy.”
Mã Bạch Y quơ quơ hai tấm bản đồ trong tay:
“Trong tay ta là phần thượng, bản đồ này ghi lại địa chỉ mộ của Hồ Tiên, cùng với phương pháp mở cửa. Còn bản đồ hạ là tuyến đường và cách tránh né các cơ quan ám đạo ở nơi này.”
“Không phải ngươi lấy?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mã Bạch Y, Mã Đan Trân ngẩn người.
“Ta lừa ngươi để làm gì, nếu trong tay ta có bản đồ thì vừa rồi đã chẳng gặp phải phải nhiều cơ quan ám đạo như thế.”
Mã Bạch Y cười lạnh:
“Có điều ngươi còn khá hơn ta nghĩ đấy, không ngờ ngươi cũng có thể đột phá nhiều cơ quan như vậy, đi được tới tận đây.”
Bọn họ đang nói thì bên cạnh có tiếng “vù vù vù vù” nối nhau không dứt.
“Là tiếng của Phong Quỷ, số lượng còn không ít đâu.”
Sắc mặt Mã Đan Trân trắng bệch lui về phía sau hai bước, dựa vào vách tường vội vận chuyển nội lực, cố gắng khôi phục.
Hắn vừa khôi phục vừa nhìn Mã Bạch Y:
“Mã Bạch Y, nếu ta và ngươi đều không có mảnh bản đồ còn lại thì chỉ có cách hợp tác ở chỗ này thôi. Nếu không, nhiều Phong Quỷ như thế, dù ngươi hay ta cũng không thể dễ dàng giải quyết hết được.”
Mã Bạch Y cũng đang có ý này:
“Được.”
“A Ngọc, giết!”
Mã Đan Trân ra lệnh.
Nữ thuộc hạ bên cạnh nàng nghe thấy mệnh lệnh, hai tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Quỷ lao tới.
“A...”
Một con Phong Quỷ người mặc khôi giáp, tay cầm đại đao Quan Công, nhắm ngay trán A Ngọc phóng qua.
Sắc mặt A Ngọc càng ngày càng đỏ, cả người tràn ngập huyết khí.
Đây là công pháp đặc thù của Âm Tông, một khi phát động âm vật trong cơ thể thì thực lực tổng thể của võ giả sẽ tăng vọt.
“Phập!”
A Ngọc ra tay sắc bén, trong nháy mắt đã lao vào chiến đấu ác liệt với mấy còn Phong Quỷ.
Mã Bạch Y trông thì có vẻ già, nhưng một thân khí huyết cũng cực kỳ bá đạo.
“Lôi Chấn!”
Trên đại đao của hắn phủ đầy sấm sét, sau một chiêu đã có ít nhất hai con Phong Quỷ bị giết.
“Tra tra tra...”
Đột nhiên, một binh lính mặc giáp vàng, cưỡi chiến mã uy phong lẫm liệt xông qua.
Tô An Lâm cảm nhận được khí thế khổng lồ, cũng hơi khiếp sợ.
“Mạnh quá!”
Nhất là thanh máu...
“Phong Quỷ cấp chín”
“Thanh máu: 300”
…
Phong Quỷ cấp chín...
Tô An Lâm siết chặt thanh đao.
Cũng may, tuy rằng Phong Quỷ này đang lao về phía hắn, nhưng cũng giống như trước đó, sau khi xuyên qua thân thể hắn thì nhanh chóng lướt về phía Mã Bạch Y ở bên kia.
Tô An Lâm thở phào nhẹ nhõm, siết chặt mảnh bản đồ bên trong nội y.
Mảnh bản đồ này đúng thực là thứ tốt, có thứ này, âm vật ở đây đều không làm gì được hắn.
Mã Bạch Y đối mặt với Phong Quỷ như thế cũng không dám xem nhẹ.
Lúc này hắn hô to về phía Mã Đan Trân:
“m Tông kia, thứ này chí ít cũng có thực lực cấp chín, không như mấy con cấp thấp ban nãy đâu, Biết điều thì phối hợp với ta cùng nhau động thủ, nếu không ta chết ngươi cũng đừng hòng thoát được.”
Mã Đan Trân hừ lạnh:
“A Ngọc sẽ ra tay.”
Mã Bạch Y liếc mắt nhìn A Ngọc mặt không xảm xúc, bĩu môi nói:
“Nữ nhân này chính là âm thi của Âm Tông các ngươi đúng không?
Đối mặt với sự nghi ngờ của Mã Bạch Y, A Ngọc vẫn mặt mày vô cảm, dũng mãnh không sợ chết xông về phía âm vật cấp chín.
“Grao!”
Có vẻ khi còn sống âm vật cấp chín này là một viên đại tướng, nó cưỡi chiến mã, vừa tới đã giơ đại đao lên.
Ngay cả chiến mã đang cưỡi cũng há to cái miệng, trong miệng là một hàm răng sắc nhọn điên cuồng cắn xé.